Q1 – CHƯƠNG 67: BÀI THI NƯỚNG BÁNH
Editor: Luna Wong
Năm thứ tám Thuận Thiên, mùng tám tháng sáu, tinh!
Ngày này hàng năm, là thịnh hội của các học sinh thiên hạ lập chí làm tụng sư, có người từ nghìn dặm xa xôi đến đây, có người sớm ở tại Thiệu Dương, chỉ chờ đợi ngày này.
Bắc Yến kinh, nam Tây Nam. Yến kinh tụng hành khó vào, so sánh với Tây Nam tụng hành thì tốt hơn chút, nên khảo hạch đến Tây Nam khảo hạch, hàng năm cũng rất nhiều.
Cuối giờ mẹo, ngoài cửa Tây Nam tụng hành, đã là xếp hàng dài, chính giờ thìn liền bắt đầu thi, nên mọi người đến sớm xếp hàng chờ soát người vào cửa.
“Cửu ca.” Ngân Thủ chỉnh chỉnh y phục cho Đỗ Cửu Ngôn, “Tuy rằng ngươi rất thông minh, nhưng mọi người nói lúc thi, dù là người lợi hại hơn nữa, đều phải tĩnh tâm làm bài, ngươi cũng không thể quá đắc ý, thông minh quá sẽ bị thông minh hại a.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đã biết, ta chăm chú thi, giới kiêu giới táo!”
Trần Lãng lại kiểm tra rồi cái sọt một lần, xác nhận đồ nên mang không có bị thiếu, hắn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sẽ có soát người sao? Nếu như soát người ngươi cẩn thận một chút.”
“Tiền Đạo An nói sẽ soát người, nhưng chỉ làm hình thức thôi, có người nói giám thị hiện trường rất nghiêm.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Trần Lãng gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Bả Tử ho khan một tiếng, cắm một ngân trâm rỗng vào búi tóc của nàng, thấp giọng nói: “Đều là cừu nhân của ngươi, nếu đánh không lại rút trâm ra châm lửa, vật ấy sẽ phát nổ.”
“Ngươi sẽ đi vào cứu ta?” Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên nhìn hắn.
Bả Tử lại ho khan một tiếng, khẽ nói: “Làm đối thủ kinh sợ, sau đó chạy trốn!”
“Vật tốt, đa tạ!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay.
Bả Tử nhẹ nhàng cười.
“Cha a.” Củ cải nhỏ chen ra trước, chỉnh lại vạt áo cho Đỗ Cửu Ngôn, “Người phải cố gắng thi nga, xếp hạng nhất, như vậy ta sẽ có mặt mũi trước mặt bằng hữu.”
Đỗ Cửu Ngôn quét nhi tử một mắt, “Ngươi có bằng hữu? Còn muốn mặt mũi?”
“Muốn, muốn.” Củ cải nhỏ gật đầu bất điệt.
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.
“Cửu ca, Cửu ca.” Hoa Tử và Nháo nhi đến, Đỗ Cửu Ngôn chịu không nổi, cản mọi người, “Các vị, cuộc thi hôm nay hai canh giờ, nếu lo lắng ta, buổi trưa lại đến đón ta.”
Nàng nói xong, cũng không quay đầu lại theo dòng người đi xếp hàng.
“Cửu Ngôn, Cửu Ngôn.” Đậu Vinh Hưng và bốn người Tiền Đạo An tới, chen không tới chỉ có thể xa xa ngoắc ngoắc Đậu Vinh Hưng nói: “Thi tốt a, ngươi lợi hại nhất!”
Đỗ Cửu Ngôn phất tay chào hỏi.
“Phía sau, nhanh lên một chút.” Thư đồng trước cửa thúc giục, mọi người lục tục vào cửa, đến phiên Đỗ Cửu Ngôn, thư đồng cường điệu nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng một chút, tùy tiện lật y phục tay áo, vạt áo các nơi có thể giấu đồ, rồi vẫy tay nói: “Gian cuối cùng, phòng chữ đinh.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, vào nội viện quan học, nơi này lần trước nàng từng tới, dọc theo hành lang, có mấy gian phòng, có ghi rõ mấy chữ giáp ất bính đinh, càng đi về phía trước chính là thư phòng của Tiết Nhiên.
Bên trong phòng trưng bày rất nhiều trường kỷ phong cách Ngụy Tấn, ước chừng ba mươi cái.
“Ngồi bên kia.” Giám thị ngồi ở chủ án chỉ vị trí trung gian hàng thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn quan sát đối phương một mắt, ba mươi hơn, đạm mi mắt to, màu da trắng nõn khí chất ôn nhuận, chắc là tiên sinh Tây Nam.
Ngoại trừ vị này, trái phải cùng với sau trường thi, đều có tụng sư hoặc thư đồng ngồi, nhan sắc y phục cũng hơi có chút bất đồng, chắc là phân chia trên cấp bậc giáp ất bính đinh.
Những thứ này nàng không hiểu lắm.
Ngồi xuống trên bồ đoàn dầy, trong trường thi lục tục có thí sinh tiến đến, chưa qua thời gian uống cạn chun trà, chung quanh đều đã ngồi đầy ngồi đầy.
“Đỗ Cửu Ngôn.” Bỗng nhiên, sát vách có vị niên thiếu phất phất tay với hắn, thấp giọng nói: “Đỗ Cửu Ngôn, ta biết ngươi, lần trước ngươi đánh quan ti với Quách tiên sinh, ta ở bên ngoài nhìn, đặc biệt đặc sắc.”
Niên thiếu chừng hai mươi, mặt tròn cười rộ lên má trái có một má lúm đồng tiền, thân thể cũng hợp với mặt, cũng tròn trịa.
Noveltown.asia
“Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, niên thiếu cũng cách bàn chắp tay, nói: “Ta là Phương Hiển Nhiên. Chờ thi xong ta mời ngươi uống rượu.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Được!” Vừa mới nói xong, giám khảo chủ án gõ bàn, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, cảnh cáo nói: “Nếu ngươi nói nữa, thì mời đi ra ngoài nói.”
“Vâng.” Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, ngồi ngay ngắn.
Phương Hiển Nhiên rụt cổ một cái, ánh mắt áy náy, cũng ngồi ngay ngắn.
Đỗ Cửu Ngôn có thể cảm thấy, đường nhìn từ bốn phía ngoại trừ Phương Hiển Nhiên, còn có người khác, có tò mò, có khinh thường, còn có. . . Cừu thị.
Cừu thị? Nàng quay đầu lại tìm, người phía sau đều cúi thấp đầu xuống, chăm chú mài mực, thấy không rõ mặt.
Nàng thiêu mi, từ chối cho ý kiến.
“Đóng cửa!” Giám