Q1 – CHƯƠNG 79: DANH LỢI SONG THU
Editor: Luna Wong
“Ai thả pháo?” Vương Đàm Linh nhìn thư đồng.
Thư đồng trả lời: “Là Đỗ Cửu Ngôn, người nhà của hắn mang theo một rương pháo, thả dọc phố, cửa bị bọn họ làm cho chướng khí mù mịt.”
“Đã biết.” Vương Đàm Linh xua tay, xoa trán, nói: “Người này quá mức bừa bãi!”
Lưu Công Tể cười ha ha một tiếng, nói: “Thanh niên nhân mà, con nghé mới sanh không sợ cọp!”
“Ai xôn xao tiếng động lớn cửa?” Tiết Nhiên đang muốn xuất môn về nhà, vừa mở trắc môn, một cổ khói thuốc súng đập vào mặt, hắn liên tục ho khan. Thủ vệ thư đồng trả lời: “Tiên sinh, là Đỗ Cửu Ngôn đang ăn mừng thi được hạng nhất.”
Tiết Nhiên ngẩn ra, bởi vì đây là người đầu tiên, bởi vì thi qua, mà gióng trống khua chiêng chúc mừng.
“Hoang đường!” Hắn cả giận nói.
“Tam Xích đường, Đỗ Cửu Ngôn!”
“Tam Xích đường, Đỗ Cửu Ngôn!”
Tiếng pháo thật vất vả mới ngừng, lại truyền đến từng tiếng thét to, thanh âm chỉnh tề, khí thế kinh người!
Tiết Nhiên lên kiệu, cỗ kiệu ra ngõ nhỏ, hắn cách mành nhìn về phía trên đường, nhất thời bị tức đến đầu choáng hoa mắt.
Liền thấy, trên đường đứng đối diện hơn mười người, hai người hướng bách tính phát danh thiếp của Tam Xích đường, những người còn lại trong tay mỗi người là một tấm gỗ lớn, trên tấm ván gỗ viết chữ to.
Tam Xích đường, Đỗ Cửu Ngôn!
Chúc mừng Đỗ Cửu Ngôn thi đậu!
Có quan ti tìm Tam Xích đường, thi đậu vui mừng, tất cả quan ti ưu đãi nửa giá!
“Đây…đây là thứ gì!” Tiết Nhiên tức giận tựa ở trên cỗ kiệu, “Đi, đi, đi mau!”
Nhưng cỗ kiệu chen trong đám người, căn bản không nhúc nhích.
Trong lỗ tai Tiết Nhiên không ngừng vang lên nhiều loại thanh chúc mừng.
(Luna: đúng là oan gia ngõ hẹp, ghét ko muốn nghe ko muốn nhìn lại cứ phải nghe phải nhìn, haha)
“Chúc mừng a Đỗ tiên sinh, người không ra tay thì thôi, vừa ra tay bỗng nhiên nổi tiếng a. Người đệ nhất trăm năm qua, tuyệt đối là người đệ nhất.”
“Quá khen, quá khen!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, thuận lợi đưa danh thiếp, “Thi một cái không đáng là gì, phục vụ cho mọi người, vì chính nghĩa mà chiến, mới là chức trách của tụng sư.”
“Đúng, không có việc gì tốt nhất, có việc chúng ta nhất định đi Tam Xích đường.”
Lúc này, cửa Tây Nam tụng hành có thể so với hội chùa, Đỗ Cửu Ngôn bị mọi người vây vào giữa, ngươi một lời ta một câu… Đỗ Cửu Ngôn thủy chung cười khanh khách nói chuyện.
“Hiện tại mới phát hiện, mặc kệ nàng nói thế nào, luôn có thể đem đề tài về.” Tiền Đạo An bật cười, “Trước đây ta thế nào không phát hiện?”
Chu Tiếu cười, nói: “Cửu Ngôn tốt hay xấu, tất cả ở mục quang trên thân nàng.”
Ngươi bởi vì nàng không tốt, nàng còn lại là vô lại, lưu manh, không làm việc đàng hoàng chỉ biết cãi nhau không vặt.
Nhưng nếu ngươi bởi vì nàng tốt, nàng còn lại là thông minh, cơ linh, mỗi câu nói mỗi sự kiện đều có thể lo lắng chu đáo, cẩn thận.
“Có đạo lý.” Tiền Đạo An thâm dĩ vi nhiên, giơ giơ tấm ván gỗ to lớn trong tay tuyên truyền, “Chu huynh, ngươi thấy tấm bảng này, thế nào?”
Chu Tiếu nhướng mày cười ha ha một tiếng, nói: “Tấm bảng này, rất đường hoàng!”
“Đi, đi, Đức Khánh lâu!” Ngân Thủ chào hỏi, một đại đội người theo, giơ cao bài tử, đến mức người người ghé mắt.
Tên của Đỗ Cửu Ngôn, mấy ngày, không ai không biết.
“Cửu Ngôn, Cửu ca!” Phương Hiển Nhiên nhích tới, “Các ngươi đi chúc mừng sao, ta… Ta có thể đi hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có thể a, thêm đôi đũa mà thôi.”
“Ta cũng đi.” Khâu Thính Thanh chạy tới, “Ta ăn ít một chút, tuyệt đối không chiếm tiện nghi.”
Đậu Vinh Hưng cười ha ha một tiếng, nói: “Không có việc gì, một bữa cơm mà thôi, chúng ta mời được!”
Mọi người hỉ hả đi Đức Khánh lâu.
Đỗ Cửu Ngôn vừa đi, cỗ kiệu của Tiết Nhiên mới có thể động, hắn xoa trán, tức giận gân xanh nhảy.
Bookwaves.com
“Cha a.” Củ cải nhỏ ghé vào trên vai Đỗ Cửu Ngôn, ghé vào lỗ tai nàng nói: “Mấy tấm ván gỗ này, ngươi làm thật tốt!”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng không, ta tốn không ít công phu.”
“Chớ làm mất, sau này người mỗi lần đánh thắng một quan ti, ta đều phải giơ bảng chờ ở bên ngoài.” Củ cải nhỏ cười hì hì, “Cha a, ngươi phát hiện không. Tất cả mọi người nhìn ngươi, đặc biệt sùng bái ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Cha ngươi có bản lĩnh, bọn họ thật tinh mắt.”
“Ân ân.” Củ cải nhỏ gật đầu, “Chúng ta sắp phát tài rồi!”
Sau này khẳng định thật nhiều quan ti tụng án a, củ cải nhỏ nhìn từng người đi đường, đều là nguyên bảo hành tẩu (vàng khối biết đi).
“Danh lợi chẳng phân nhà.” Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi nói.
Ánh mắt của củ cải nhỏ tròn vo, hiện lên quang.
Nhiệt nhiệt nháo nháo đi Đức Khánh lâu, mọi người mới phát hiện, cửa của Đức Khánh lâu cũng dán tin mừng to lớn, nhiệt liệt chúc mừng bạn tốt Đỗ Cửu Ngôn Đỗ tiên sinh, lấy thành tích tốt đệ nhất danh, khảo hạch thông qua.
Cái chữ “nhất” kia, rất hiển nhiên là vừa thêm.
“Đổng chưởng quỹ, người có chút quá nhiệt tình, điều này làm cho ta cảm thấy rất bất an.” Đỗ Cửu Ngôn rầu rỉ nói.
Đổng Đức Khánh khoát khoát tay, nói: “Không cần sầu lo, ngươi có bản lĩnh ta nhiệt tình, ngươi không bản lĩnh ta lạnh lùng, việc giao tình này cần duy trì a.”
“Vậy người phải tiếp tục duy trì, bữa nay người mời khách.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, đại đường thoáng cái náo nhiệt, củ cải nhỏ hỏi: “Tụng sư chứng lúc nào phát a?”
Tiền Đạo An trả lời: “Trong ba ngày sẽ có tin mừng đưa đến nhà!”
Ba ngày nga, ba ngày sau cha hắn là tụng sư chân chính.
“Náo nhiệt như thế a.” Lúc này, Thái Trác Như mang theo tùy tùng từ ngoài cửa tiến đến, hắn cười khanh khách chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh, chúc mừng chúc mừng!”
Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, đáp lễ nói: “Cùng vui, cùng vui!”
“Ba ngày trước nghe nói sự tích của ngươi, hôm nay càng thịnh, người của cả thành đều đang nói chuyện của ngươi.” Thái Trác Như cười nói: “Ngay cả tiên sinh kể truyện ở quán trà, đều kể chuyện của ngươi, nếu có rãnh rỗi ngươi nhất định phải đi nghe một chút.”
“Bỗng nhiên nổi danh, kinh sợ.” Đỗ Cửu Ngôn khiêm tốn không ngớt, “Thái huynh là tới mời chúng ta ăn cơm?”
Dứt lời, mắt bốn phía ba một cái nhìn sang Thái Trác Như, ngay cả Đổng Đức Khánh cũng chờ đợi nhìn hắn, Thái Trác Như ngẩn ra, nhất thời cười ha ha, hướng về phía các vị chắp tay, nói: “Hôm nay Thái mỗ rốt cuộc hiểu hàm nghĩa của một câu danh ngôn.”
“Cái gì?” Củ cải nhỏ hỏi: “Nói xong thì mời khách sao?”
Thái Trác Như sờ sờ đầu củ cải nhỏ, nói: “Những lời này chính là, gần chu(sa) thì đỏ gần mực thì đen!”
Mọi người cười ha ha, Đậu Vinh Hưng nói: “Thái tiên sinh, cũng là bằng hữu!”
Thái Trác Như xua tay, “Không dám nhận.”
“Nhị vị, mời ngồi!” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía tùy tùng của Thái Trác Như.
Thái Trác Như cười lắc đầu, hướng về phía tùy tùng đi theo, bất đắc dĩ nói: “Với ngươi không cần ngụy trang, trước mặt Cửu Ngôn, chút tài mọn của ngươi, dấu không được.”
“Làm sao ngươi biết là ta?” Lộ Diệu ngẩng đầu, tiếu mục trừng trừng, “Ta ngụy trang rất tốt.”
Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ cười, nói: “Lộ tiểu thư ngụy trang rất thành công, chỉ là. . . Lộ tiểu thư quá thơm, đâu là hương khí và quang mang bẩm sinh, rất khó che giấu.”
“Như vậy a, ta đây tha thứ cho ngươi.” Lộ Diệu nghe thoải mái, đặt mông ngồ sát Đỗ Cửu Ngôn, nhìn chằm chằm nàng, nói: “Ngươi ngày hôm nay thi đệ nhất, chúc mừng ngươi a.”
Đỗ Cửu Ngôn khiêm tốn nói: “Chính chắn rất nhiều,