Q1 – CHƯƠNG 87: TRỢ NHÂN VI NHẠC
Editor: Luna Wong – giúp người chỉ vì vui
“Bằng một thân khí lực này của bọn hắn, ngươi có thể đánh thắng được ai?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chạy đến là chạt mất.”
Ngân Thủ dở khóc dở cười, “Cửu ca, mỗi ngày ngươi luyện công, liền vì chạy trốn?”
“Không nên xem thường chạy trốn. Không thể làm thiên hạ vô địch, chạy trốn chính là bùa hộ mệnh tốt nhất,/; Đỗ Cửu Ngôn dứt lời, bên kia Lưu Đức Sinh bỗng nhiên quơ đao chạy đến chỗ Lưu Đại Toàn.
Lưu Đại Toàn đứng không nhúc nhích, tùy ý Lưu Đức Sinh gác đao trên cổ mình.
Trong đám người xôn xao, nổ tung oa.
Đao sáng loáng ở trong tay hai phe, sau một khắc sẽ giết nhau.
“Đức Sinh!” Lưu Đại Toàn nói: “Ngươi không nên khăng khăng một mực, dù là ngày hôm nay ngươi giết giết, ta không có khả năng đồng ý. Ta không có khả năng hại các huynh đệ.”
Lưu Đức Sinh nhe răng trợn mắt, nhất phó bất cứ giá nào, “Vậy phân nhà, mỏ này có phân nửa của ta!”
“Có phải người liên lạc với bên kia hay không?” Sắc mặt của Lưu Đại Toàn trầm xuống.
Lưu Đức Sinh trả lời: “Phải! Chỉ cần ngươi gật đầu, người của bọn họ lập tức liền đến vận chuyển hàng hóa đi, một nghìn lượng hoàng kim chính là của chúng ta! Ta không muốn giết ngươi. Thế nhưng ngươi chặt đứt cơ hội phát tài của các huynh đệ, đáng chết!”
“Hồ đồ!” Lưu Đại Toàn: “Bọn họ chờ chúng ta tự giết lẫn nhau xong, ngư ông đắc lợi!”
“Tất cả mọi người dừng tay, hãy nghe ta nói.” Lưu Đại Toàn nói: “Người bên kia khẳng định chờ ở một nơi bí mật gần đó, các ngươi nghìn vạn lần không nên vọng động!”
Lưu Đức Sinh phất tay hô, “Bớt nghe hắn nói lời vô ích, trói bọn họ lại.”
Người bên này của hắn gấp hai lần bên kia, dứt lời, mọi người cùng nhau vọt tới, thời gian nháy con mắt, người của hai bên triền đấu, cũng bất quá uống cạn chun trà, thắng bại đã phân.
Lưu Đại Toàn cùng với mười mấy huynh đệ của hắn, bị bắt.
“Ném bọn hắn vào giếng mỏ.” Lưu Đức Sinh dùng sống dao vỗ mặt Lưu Đại Toàn, “Bây giờ là ta làm chủ, các ngươi cũng phải nghe lời của ta.”
Lưu Đại Toàn vừa giận vừa gấp, trừng Lưu Đức Sinh, bị hai người kéo đến giếng mỏ.
“Tất cả mọi người hãy nghe ta nói.” Lưu Đức Sinh hô: “Dù là Quế vương muốn mỏ của chúng ta, ở đây cũng không phải Quảng Tây hắn dám đến đoạt sao?”
Các huynh đệ của hắn cùng kêu to, “Không dám!”
“Do đó, tiền nên kiếm chúng ta cứ kiếm!”
Lưu Đức Sinh nói: “Các huynh đệ, khai thác mỏ!”
Mọi người cực kỳ hưng phấn, phảng phất đã thấy một nghìn lưỡng hoàng kim ở trước mắt.
“Di, ba người vừa rồi ở bên cạnh xem náo nhiệt đâu?” Có người kỳ quái tìm chung quanh, hắn vừa rõ ràng thấy có ba người đứng ở chỗ này, thế nào chớp mắt một cái, đã không thấy tăm hơi.
Lẽ nào nhìn lầm rồi?
“Cửu ca.” Ngân Thủ và Thái Trác Như, theo Đỗ Cửu Ngôn thừa dịp hỗn loạn, trốn vào trong đống phế mỏ phía sau giếng mỏ, Làm sao bây giờ, chúng ta là ly khai, hay cứu Lưu Đại Toàn?”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Lưu Đại Toàn và huynh đệ của hắn lục tục lục tục đưa vào trong giếng mỏ, nói: “Vì an toàn quốc gia, chúng ta phải cứu Lưu Đại Toàn.”
Ngân Thủ và Thái Trác Như cùng nhau lộ ra biểu tình không tin.
“Đại nghĩa quốc gia, ngươi?” Thái Trác Như bật cười.
Đỗ Cửu Ngôn đại nghĩa lăng nhiên nói: “Chưa nghe nói sao, Lưu Đức Sinh muốn giao dịch với Quế vương. Quế vương cư nhiên tới nơi này mua thiết, phía sau nhất định có âm mưu, nói không chừng Quế vương sẽ coi đây là đột phá khẩu, trực tiếp chiếm lĩnh Bảo Khánh, chúng ta làm sao có thể ngồi yên không để ý đến được.”
“Bội phục!” Thái Trác Như giả ý bội phục. “Cửu Ngôn đại nghĩa!”
Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, “Đây là bổn phận bách tính Đại Chu nên làm, nên làm mà.”
bookwaves.com
Nếu không phải không được phép, Thái Trác Như muốn phình bụng cười to. Chuyện Đỗ Cửu Ngôn đại nghĩa vì nước vì nhà, hắn không có khả năng tin. Nếu nàng làm vậy thì chỉ có một lý do, đó chính là nàng nhìn thấy có cơ hội lợi dụng, có thể có lợi!
“Cửu ca!” Ngân Thủ kéo kéo y phục của Đỗ Cửu Ngôn, đè thanh âm ghé vào bên tai nàng, nói: “Ngươi khoác lác có chút hơi quá.”
Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, “Phải không, vậy lần sau ta chút ý hơn.”
Ngân Thủ gật đầu, hỏi: “Vậy bây giờ làm như thế nào?”
“Đánh nhau a.” Đỗ Cửu Ngôn vén tay áo lên, vén trường bào lên nhét vào bên hông, Ngân Thủ kéo nàng một cái, “Cửu ca, ngươi xác định?”
Thái Trác Như cũng sợ hãi nhìn nàng, lúng túng nói: “Ta, không biết võ công.”
“Ta cũng vậy.” Ngân Thủ là thân thủ linh hoạt, nhưng sức chiến đấu vẫn là rất yếu.
Đỗ Cửu Ngôn phất tay nói: “Một mình ta đi đánh, các ngươi ở nơi này, chờ ta tới tìm các ngươi.”
Nàng dứt lời, người linh hoạt leo lên chày đá, thả người nhảy, tiêu thất ở trong tầm mắt.
“Cửu ca.” Lời của Ngân Thủ còn chưa nói hết, hắn thở dài nhìn Thái Trác Như, “Làm sao bây giờ?”
Thái Trác Như nhìn chằm chằm thợ mỏ đang làm việc cách đó không xa, thấp giọng nói: “Chúng ta ở chỗ này chờ, Cửu Ngôn nói hắn có thể, vậy nhất định có thể.”
“Oa!” Ngân Thủ kinh thán, “Cảm tạ ngươi tín nhiệm Cửu ca chúng ta như vậy.”
Thái Trác Như cũng là sửng sờ, tiện đà bật cười.
Trong giếng mỏ, Lưu Đại Toàn và mười mấy huynh đệ bị trói thành bánh quai chèo, nhét vào trong vũng bùn, tức giận ô oa kêu loạn, tên gãy răng nói, “Toàn ca, Lưu Đức Sinh tiểu tử này vong ân phụ nghĩa, chờ ra ngoài, ta nhất định băm hắn cho chó ăn.”
“Ra ngoài, ngươi có thể ra ngoài mới nói đi.”
“Toàn ca, ngươi suy nghĩ một ít biện pháp, làm sao bây giờ?”
Lưu Đại Toàn tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn cũng không có cách nào, người bị trói căn bản không động được, huống chi còn bị nhốt ở đây.
Hắn khổ cực nhiều năm như vậy, sợ rằng thực sự sắp trở thành vật trong tay Quế vương.
Lưu Đức Sinh tên ngu xuẩn này!
“Không đúng a, Toàn ca.” Bỗng nhiên có người nói: “Lúc chúng ta xuống, ba người kia cũng theo, sau đó chạy rồi sao?”
Vừa rồi loạn tao tao, bọn họ không ai chú ý ba người kia, bây giờ nghĩ đến, thật đúng là!
“Đừng suy nghĩ, dù là bọn họ còn ở thì thế nào, chẳng lẽ còn cứu chúng ta sao? Dù là muốn cứu, bọn họ cũng không có bản sự này.” Tên gãy răng nói.
Lưu Đại Toàn trả lời: “Không có quan hệ đến bọn họ, không nên dính dáng người không liên hệ.”
Bọn họ chết ở chỗ này coi như là chết có ý nghĩa, cũng không oan khuất, nhưng liên lụy đến mấy ngoại nhân, thật là quá đáng.
Tên gãy răng tép miệng, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài không nghe được, không có việc gì.”
Trong giếng mỏ, nước như châu tích tích rơi vào vũng nước, có con chuột lưu loát nhảy qua trên người bọn họ, theo sắc trời càng ngày càng mờ, đến lỗ thông hơi duy nhất cũng mất cũng mất sáng, trong giếng mỏ đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón!
Mà giờ khắc này trên mặt đất, đèn dầu bò bóc khỏi đặc, bốn phía đèn đuốc chiếu sáng trưng, mọi người dưới sự chỉ huy và kích động của Lưu Đức Sinh, đổ mồ hôi như mưa, nhiệt