Q1 – CHƯƠNG 98: CÁC HUYNH ĐỆ LÊN
Editor: Luna Wong
“Đỗ Cửu Ngôn ở khách sạn sao.” Liêu Khanh Trường hỏi.
Thường tùy trả lời, “Vừa dùng cơm tối cùng Thái công tử, tản bộ ở trên đường, lúc này cũng sắp về rồi.”
Trời triệt để đen kịt, rất nhanh thì sẽ cấm đi lại ban đêm.
“Để người theo hắn cần thận chút, người này giả dối, nghìn vạn lần không nên bị hắn phát hiện.” Liêu Khanh Trường phân phó nói, “Tất cả hành sự theo kế hoạch.”
Thường tùy ứng vâng.
Bóng đêm sâu đậm, tranh đấu trong viện đối diện cũng ngừng lại, một lát sau chỉ thấy cửa mở ra, bên trong có hai hai ba ba người đỡ nhau ra cửa, hiển nhiên có rất ngoan, trên mặt rất nhiều người đều treo màu, thậm chí còn có mấy người bưng chân.
Ra ra vào vào hai ba lần, lại mời đại phu, đối diện mới hoàn toàn dừng lại.
Liêu Khanh Trường lẳng lặng chờ.
Canh giờ tý vang lên, bỗng nhiên, cửa tây nổi lên hỏa hoa, lập tức một tiếng pháo vang, sự yên lặng của ban đêm nổ tung.
“Báo!” Kỵ binh nhằm phía huyện nha, và tuần kiểm ti, “Đại nhân, đại nhân, Quê quân tới, đã ở dưới Tân Hóa thành.”
Cầu Chương căn bản không có ngủ, nghe tiếng liền mở cửa ra, sắc mặt thật không dễ nhìn, “Hoảng cái gì, dựa theo phân phó lúc trước mà làm.” Người đáp lời đi rồi, Cầu Chương hô người đến, “Để tất cả mọi người tập hợp, đi thành tường.”
Tân Hóa có binh, thế nhưng mấy chỗ gọp lại cũng bất quá một nghìn người. Cũng may ba Vệ Sở của Bảo Khánh phủ cách nơi này cũng không, mấy Vệ Sở binh chung vào một chỗ chừng hơn ba nghìn người.
Số này, dù là người của Quế vương đến, bọn họ cũng có thể chống đối mấy ngày, đợi viện quân.
“Đều thông tri qua.” Người đến trả lời: “May là đại nhân sớm mở kho binh khí, không thôi lại trắc trở một phen.”
Cầu Chương ừ một tiếng trong mũi, kho binh khí hắn không muốn mở, nhưng không thể không mở, tiểu tử kia chọc người thì chọc người, nhưng thật là có vài phần thông minh.
Tâm tình của Cầu Chương rất phức tạp, cùng lúc bởi vì bị Đỗ Cửu Ngôn nắm mũi dẫn đi rất không thoải mái, cùng lúc vừa cảm kích Đỗ Cửu Ngôn, sớm có dự liệu, để hắn chuẩn bị.
“Lên thành môn xem.” Cầu Chương đi ra ngoài, ngoài cửa lại có người vào, “Đại nhân, Ngô thống lĩnh lên thành tường.”
Cầu Chương gật đầu, hỏi: “Ngoài thành tổng cộng có bao nhiêu binh?”
“Trời tối nhìn không rõ, nhưng đoán chừng không ít. Nghe nói lúc đó Quế vương công Trấn Viễn, dùng hơn ba nghìn người.”
Khóe miệng của Cầu Chương giật một cái, Trẫn Viễn dễ thủ khó công ai cũng biết, không nghĩ tới Quế vương chỉ dùng ba nghìn người một buổi tối đã công tiến vào… Thật không biết nói hắn có tướng tài, hay là Tiếu Tướng quân âm thầm nhường hắn.
Phản chính sự tình nằm trên người Quế vương, ngoại trừ phức tạp chính là phức tạp.
“Đi thôi.” Cầu Chương vội vã lên thành lâu, đứng ở trên thành lâu nhìn xuống dưới, nhất thời hừ một tiếng, cả giận nói: “Giận chết người!”
Lại bị tiểu tử Đỗ Cửu Ngôn kia đoán trúng!
Ngô thống lĩnh bởi vì chuyện của Trang An, bây giờ nhìn Cầu Chương rất không vừa mắt, nghe liền cười lạnh nói: “Cầu Đại Nhân, giận như thế không bằng tự xuống dưới đánh?”
“Ngươi không giận? Quế vương công Trấn Viễn dùng ba nghìn người, dến chỗ chúng ta cũng chỉ có chút người như thế, phân minh chính là nhìn không hơn Tân Hóa chúng ta.” Cầu Chương nói.
Ngoài thành, đếm số người, phỏng chừng năm sáu chục người, nào giống công thành, phân minh chính là đến du lịch.
“Bọn họ muốn làm gì?” Cầu Chương cả giận nói.
Ngô thống lĩnh cũng không nóng nảy, lại cười nói: “Đại khái, Quế vương còn là muốn Diêm sơn đi, Cầu Đại Nhân không phải vừa bắt sáu mươi mấy người của hắn sao, lúc này ngươi ngươi lại bắt thêm năm mươi mấy người về.”
Cầu Chương nhìn Ngô thống lĩnh, sắc mặt cũng khó nhìn.
“Như vậy, nếu ngươi bắt luôn cả những người này, sau này chuyện của Tân Hóa, toàn bộ do đại nhân ngươi làm chủ.” Ngô thống lĩnh lại cười nói.
Ngô thống lĩnh liệu định, Cầu Chương không có bản sự này.
bookwaves.com
Cầu Chương nói: “Ngươi bớt đi, ta làm chủ toàn bộ, ngươi thoải mái bao nhiêu.” Dừng một chút lại nói: “Một nghìn lượng bạc, đánh cuộc hay không?”
Ngô thống lĩnh sửng sốt, mặc dù Cầu Chương tham tài nhưng coi như kin đáo, dù sao cũng là người đọc sách. Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy hắn thẳng nhắc đến tiền bạc như vậy.
“Vậy cược một lần.” Ngô thống lĩnh cười lạnh nói: “Đại nhân, chớ vì một nghìn lượng này mà liều luôn mạng già a.”
Cầu Chương cười nhạt, “Ngươi chuẩn bị bạc cho tốt là được.”
Ngô thống lĩnh đang muốn nói, bỗng nhiên có người bắt đầu hồi bẩm, nói: “Đại nhân, đông thành môn nổi lửa rồi, có người tạt dầu lên trên cửa thành, lúc này đang đốt.”
“Đại nhân, đại nhân.” Lại có nha dịch lên, hồi bẩm nói: “Trong nha môn của tuần kiểm ti có người đột kích, phạm nhân của chúng ta, đều trốn ra hết rồi.”
Lúc này đây đối tượng hồi bẩm là Ngô thống lĩnh.
“Người nào làm, người của chúng ta đâu, đều chết hết sao?” Ngô thống lĩnh giận dữ, cũng không quay đầu lại đi xuống dưới, phạm nhân chạy thoát không phải chuyện nhỏ, hắn phải tự mình đi xem.
Cầu Chương hô: “Ngô thống lĩnh, chuẩn bị bạc cho tốt.”
“Cầu Đại Nhân, ta chờ tin tức tốt của ngươi.” Ngô thống lĩnh căn bản không coi ra gì, mang người liền đi.
Cầu Chương đứng ở trên thành lâu nhìn xuống, năm sáu chục người cũng không biết đang làm cái gì, tụ tập cùng một chỗ, hình như đang thương lượng cái gì.
Mà giờ khắc này dưới thành lâu, Cố Thanh Sơn và hai phó thủ, đang moi đồ trong hành lý thật to bọn họ mang đến ra ngoài, từng trái cầu màu đen, không giống như là làm từ sắt, kỳ kỳ quái quái lăn trên mặt đất.
Giờ gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Trợ thủ của hắn Mao Nhất Nam, nói: “Đại nhân, giờ tý qua nửa.”
“Động thủ đi.” Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn thành tường, người phía sau hắn, lấy tốc độ cực kỳ thuần thục, dựng hai đầu thạch cơ, hắn quay đầu lại nhìn, đưa tay làm dấu, nói: “Đánh!”
Lập tức, trong trời đêm đầu thạch cơ phát sinh rầm một tiếng.
Cầu màu đen kia bị ném ra ngoài, vẽ một độ cong, chính xác rơi vào trên thành lâu, ngay sau đó phanh một tiếng vang lên, cầu đen nổ tung, cũng không có uy lực, nhưng cấp tốc thiêu đốt.
Một trái, hai trái, ba trái, trong nháy mắt, thành lâu cấp tốc bị bao phủ trong biển lửa.
Người phía trên nhất thời kêu khóc thành một mảnh, vừa hoảng vừa loạn, không có chương pháp gì.
Cố Thanh Sơn nở nụ cười, “Vương gia quả nhiên liệu sự như thần, những người ở Tân Hóa đều là bao cỏ, không một kẻ hữu dụng.”
Trấn Viễn còn có một tên họ Tiếu đỡ một chút, Tân Hóa. . . Bọn họ thực sự là không đề được hăng hái.
“Vương gia không phải nói, chờ mọi người ngứa tay, chúng ta liền động thủ sao. Hiện tại xem ra, ở đây cũng không đủ tử cách để chúng ta luyện tập.” Mao Nhất Nam phụ họa nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu, lui về phía sau mấy bước, phân phó nói: “Hỏa cầu lưu mấy cái, chờ sau khi các huynh đệ ra ngoài, cho chúng thêm mấy trái đoạn hậu.”
“Vâng!” Mao Nhất Nam ứng tiếng.
Cố Thanh Sơn không nhanh không chậm nhìn trò hay trên thành lâu, thành này, nếu là hắn muốn đi vào, trong vòng một nén nhang hắn có thể nắm được rồi.
Năm mươi người, vậy là đủ rồi!
Thời gian trôi qua cực nhanh, giờ sửu vừa xong, nháo đằng bên trong thành, tăng thêm tiếng ầm ĩ, lập tức cửa thành vang lên tiếng đánh nhau,