02:00 giờ sáng ngày thứ ba từ khi đăng nhập thế giới mô phỏng, thế giới thực.
khác với sự tĩnh lặng thường ngày, những con phố vắng bóng người đìu hiu, chẳng còn sức sống được chiếu sáng bởi những ánh đèn ne-ông biển hiệu của dãy phố quen thuộc mà quốc cận thường nhìn ra từ ban công của sổ mỗi khi cày game xuyên đêm. khuya hôm nay cả dãy phố mất điện, khuya hôm nay có tiếng mưa rí rách kèm cơn gió thổi lạnh ngắt bên ngoài cửa sổ. nếu là ngày bình thường chắc có lẽ quốc cận sẽ ngồi dài người trên bộ ghế sô-pha cũ, mở bản nhạc lofi mà quốc cận vẫn thường hay nghe và nhấm nháp vài lon bia ướp lạnh.
nhưng không, đứng nấp mình sau tường, quốc cận thò đầu nhìn qua cửa sổ. bạch bạch, tiếng bước chân chạy nước rút giẫm lên những vũng nước đọng, vô số các bóng đen len lỏi vút qua con hẻm nhỏ dẫn vào dãy nhà quốc cận đang ở. quốc cận không phải kẻ khờ mà không đoán ra được chuyện gì sắp xảy đến với mình. tiến đến bàn làm việc nơi đặt dàn siêu máy tính 700 củ mà quốc cận vẫn thường tự hào khoe với nhân vật chính.
kéo ra khỏi hộc bàn, một khẩu colt m1911 xám đen có tay ốp màu nâu đất. gương mặt vô thần, ánh mắt sắc lạnh quốc cận nhìn chằm chằm vào khẩu súng lục. biết rõ bản thân cần phải sống để cứu ba của cậu và người bạn thân nhân vật chính, dừng suy nghĩ do dự quốc cận cầm lấy khẩu súng.
không biết là do mưa đã vơi dần đi, hay do đội chó săn đã áp sát gần đến mà thanh âm lạch bạch tiếng bước chân người dần lớn hơn. ngồi trên ghế giữa căn phòng tối, thứ duy nhất chiếu sáng căn phòng là ánh sáng yếu phát ra từ màn nhìn máy tính. quốc cận một hơi nốc hết lon beer lion crystal, bất chợt đứng dậy, khoác lên vai ba lô đen xám, nắm chặt khẩu colt m1911 trong tay, quốc cận lao thẳng người qua ban công cửa sổ. như chú chim nhỏ đang cố gắng thoát ra khỏi lồng sắt, quốc cận đang cố mở lối thoát khỏi vòng vây của lũ sói dữ.
đùng đùng đùng, loạt tiếng súng xé toạc đi không gian ảm đạm của dãy phố nhỏ, âm thanh to đến nổi lấn át cả tiếng mưa.
05:49 sáng ngày thứ ba từ khi đăng nhập – thế giới ảo.
"ư... ư..." tỉnh giấc, vươn vai sau cả ngày dài bị truy đuổi bởi đàn bò điên, bật dậy khỏi băng ghế đá, nhân vật chính khởi động nhẹ bằng các động tác đá chân, uốn tay. đang kéo dãn cơ thể, từ từ xoay mình về phía đài phun nước, nhân vật chính phát hiện quốc cận trong lốt camera đang nhìn chầm chầm vào cậu.
màn đêm dần dần thu mình rút lui về phía cuối trời tây, ban ngày dần dần lấy lại vị thế của nó gieo ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sớm dần dần chiếm lấy khu rừng yên tĩnh.
"đừng nói với tao là mày nhìn tao khởi động từ nãy đến giờ đó quốc cận?" nhân vật chính nói với vẻ mặt hằn học, mở trợn mắt ngước nhìn quốc cận đang đáp máy quay ở đỉnh của đài phun nước.
"đâu có đâu. tao nhìn mày từ lúc mày còn đang ngủ cơ, nét mặt wood elf thanh tú khi ngủ của mày đáng yêu lắm đó." quốc cận giễu cợt đáp trả lại cậu hỏi kèm ánh mắt trợn ngược của nhân vật chính.
"đờ mờ thằng gay lọ này." nhân vật chính xoay mặt đi, vặn người trở về trước tiếp tục nhấc chân chạy bước nhỏ tại chỗ.
"ha ha ha..." "hộc hộc." quốc cận bất chợt ho mạnh trong khi cười cợt.
"bị sao vậy nghệ nhân làng gốm bát tràng." nhân vật chính hỏi.
"không sao. tối qua mưa lớn quá nên tao bị cảm lạnh thôi." ở ngoài màn hình máy tính, nhân vật chính không biết được rằng quốc cận đã phải khâu vết thương bị bắn trúng ở hông khi cố trốn thoát đêm trước dù bị thương quốc cận vẫn muốn cố gắng hướng dẫn cho nhân vật chính đường đi nước bước rời khỏi cánh rừng.
"phải rồi đêm trước mày bảo bọn chó săn tìm đến mày, kết quả sao rồi." nhân vật chính hỏi thêm.
"yên chí, tao cắt đuôi lũ khỉ đó rồi. hiện tại tao đang ẩn náo ở nhà của một đồng minh đáng tin cậy. trong lúc mày ngủ, tao đã bay vài vòng, khảo sát lại thiết kế map của dungeon. dù có biến đổi đôi chút, nhưng vẫn có những khu vực, con đường thân thuộc. đi theo nó cuối cùng tao cũng phát hiện ra con đường dẫn đến cánh cửa rời khỏi cái dungeon này." quốc cận nói.
"tuyệt vời, cuối cùng tao cũng có thể khỏi cái hầm ngục khủng bố này rồi. tiến hành thôi dẫn đường đến đó đi thanh niên." nhân vật chính nói trong dáng vẻ hồ hởi, tràn đầy năng lượng nhân vật chính nhặt thanh kiếm gỗ được dựng đứng bên hàng ghế đá mà nhân vật chính đã ngủ.
"tao chỉ mới nói đến tin tốt thôi, tin xấu là để đi đến đó mày phải vượt qua hai bãi quái lớn trên đường đến khu vực trùm cuối."
"ha ha ha... tao lại sợ quá cơ, không gì có thể bẽ gãy quyết tâm trở về của tao cả. tao phải về... tao phải về, để còn báo hiếu cho ba mẹ nữa."
"tao vẫn chưa nói hết tin xấu đâu." giọng quốc cận trầm lại. "hai bình máu mày nhặt tối hôm qua ấy, tao lỡ làm hỏng trong lúc vọc, analyze "phân tích" thông tin rồi. nhưng đó vẫn chưa phải là tin xấu nhất. theo thiết kế game để mở cánh cổng đó mày phải hạ gục boss của hầm ngục này... goris the iron horn – chúa tể của cánh rừng gai, vua của loài minotaur, goris sừng sắt boss dungeon lv 30. không được tinh vi luồn lách, né tránh combat như trước."
"hít hà... hít hà... hít hà... hu hu hu... thôi xong tất cả đã kết thúc... tao xin lỗi cho tao về đi tao sẽ không tham chơi lấy thẻ của mày nữa đâu. chuẩn bị đánh boss được tặng cho hai bình máu mà mày còn phá nữa." nhân vật chính khóc hét.
sáng hôm ấy có chàng trai trầm cảm, khóc hét thành dòng sông.
một lúc sau khi đã dần hồi phục lại sau cơn sang chấn, wood elf đã sẵn sàng tâm lý để đi đá đít mấy con bò đực, nắm chặt vũ khí gỗ trên tay wood elf đứng dậy, bước ra khỏi safe room.
chỉ tay về phía cuối khu rừng nơi cậu cần đến, áo choàng xanh hét to: "đi thôi, tiến về boss room, tao đang nghe thấy tiếng vọng của sự tự do đang kêu gọi mình."
nhưng để đi đến khu vực của vị vua sừng sắt, boss canh giữ dungeon đâu có dễ đến thế. chỉ vừa ra khỏi safe room tầm chục bước là trùng trùng điệp điệp lũ nhân thú đang canh gác tiến lại bủa vây wood elf bé nhỏ.
wood elf bé nhỏ lại phảicùng chiếc camera đen xám lướt qua một biển nhân thú có loài có đầu trâu mình người hay có loài là đầu bò, đầu dê, ngựa, lợn mang dáng vóc con người nhưng trông vô cùng dữ tợn.
những loài nhân thú cản đường này ngoại hình khá đa dạng, những con có hình thể nhỏ thì có nét mặt gần giống người, những loài có hình thể lớn thì mặt mũi sẽ dữ tợn giống dã thú hơn.
dù to dù nhỏ bầy nhân thú tập hợp lại đông đảo thành làn sóng nhân thú ấy mà chắn đường tiến của yêu tinh nhỏ, nhưng biết rõ rằng bản thân không được phép dừng lại, dựa vào cơ thể bé nhỏ wood elf luồn lách lấy bọn nhân thú to làm bia thịt mà lao băng băng về phía cánh cổng.
xoẹt xoẹt, vù vù vù,