Vương Phật Nhi ở trên cái thế giới này, thật sự là mù đường. Truyện "Đại Viên Vương "
Hắn căn bản không hiểu được cách xem phương hướng, cũng không hiểu hướng nào là của vùng nào.
Dựa vào những hòn đá, hắn điên cuồng quăng loạn, làm cho truy binh phía sau không cách nào đuổi tới được. Bất quá, Vương Phật Nhi vẫn rất lo lắng, càng ngày càng nhiều người đuổi.
“Hỏa Long liễn này thật quá lợi hại, giết ngươi lại cứ như giết gà, nếu để cường nhân thấy được, không cướp lấy mới kỳ quái. Vậy ta không phải phía sau gọi lang, phía trước gặp hổ sao….”
Nhưng hắn cũng không còn biện pháp khác, thu hồi lại Hỏa Long liễn, hai chân đứng vững, có chạy cũng không bằng Phong Mã thú ở phía sau. Phong Mã thú này ngoại hình cũng rất giống loại ngựa thuần chủng tại địa cầu, chỉ là thân hình luôn có tới 6,7 kì dị khí lưu màu sắc bất đồng.
Mỗi bước chạy, trên người của Phong Mã thú đều tràn đầy khí lưu, không ngừng gia tốc chuyển động, giúp cho dị thú này giảm bớt gánh nặng thân thể, bốn chân cất lên, là có thể nhảy được 7,8 thước xa.
Xích Diểm Long thú chạy hết tốc lực, trên đầu có một cái bờm lửa, phía dưới lông mao đầy trên lưng, so với Phong Mã thú còn đẹp hơn.
Hai loại dị thú này, luận về tốc độ thì đương nhiên là Xích Diễm Long nhanh hơn nhiều, nhưng 8 con Xích Diễm Long thú còn phải kéo theo chiến xa bằng đồng, tốc độ đương nhiên sẽ kém hơn Phong Mã thú.
Vương Phật Nhi mỗi lần ném một hòn đá, đều cảm thấy cuồng phong thổi mạnh, tốc độ của Hỏa Long liễn khẳng định hơn 200 công lý.
Một tên tặc binh sơ ý, bị 1 hòn đá của Vương Phật Nhi quăng trúng mắt trái của con Phong Mã thú đang cưỡi, kinh hãi té xuống đất. Trì Trường Phong giận dữ, quát: ”Bắn tên, bắn tên tiểu hài tử đó!”
Đại Lương Vương tạo phản làm loạn, thủ hạ tặc binh cũng là từ người dân bình thường mà ra, mặc dù là trung thổ lịch đại vương triều, giỏi võ dũng cảm, nhân dân phần đông đều tập võ, nhưng có thể giỏi cưỡi ngựa bắn cung vẫn không nhiều. Truyện "Đại Viên Vương "
Thủ hạ của Trì Trường Phong chỉ có 4 cung tiễn thủ, trong đó 2 người đã sớm bị Vương Phật Nhi quăng đá chết rồi.
Nghe thấy Trì Trường Phong hạ lệnh bắn tên, 2 gã tặc binh đều lấy ra cung tiễn, đưa tiễn vào cung, Vương Phật Nhi thấy vậy, quát to một tiếng, lập tức điều khiển Hỏa Long liễn, 2 gã tặc binh mới bắn ra 2 tên, xẹt qua đầu Vương Phật Nhi, bắn vào tấm chắn của Hỏa Long liễn.
“Đinh đang!” Hai tiếng, sức lực bọn họ không đủ, sử dụng cung tiễn lúc thường thì được, nhưng vẫn không thể bắn vào trong Hỏa Long liễn được, các mũi tên thi nhau rơi trên đất.
Vương Phật Nhi nắm chắc cơ hội, lấy tay quăng ra 2 hòn đá, vào 2 tên tặc binh đang bắn tên, làm chúng tránh sang một bên.
Lúc này con đường phía trước đã trở nên dễ dàng, xuất hiện một con đường rất rộng rãi. Vương Phật Nhi giá ngự Hỏa Long liễn, theo con đường chạy như điên. “Mau mau tránh, chạy trên đường này, rất dễ gặp người, mặc kệ là may mắn, xui xẻo, đều tốt hơn là bị bắt.”
Bây giờ hắn ngược lai nhớ tới 5 đại thi binh, 5 đại thi binh này được hắn đặt tại nơi bí mật trong thành, nhờ vào Thao Thi Đồng Hoàn, có thể phát lệnh trong khoảng cách gần, hôm nay căn bản chay không biết xa tới bao nhiêu, hắn căn bản không còn cách nào cảm ứng được hơi thở của 5 tên thủ hạ.
“Lúc cần dùng ‘pháo hôi’, nhưng phát hiện ‘pháo hôi’ lại chằng có, thật sự là nhân sinh buồn bực, không cách nào hơn!”
Thời đại binh hoang mã loạn, trên quan đạo lại tĩnh lăng không người, Hỏa Long liễn của Vương Phật Nhi, và phía sau đuổi theo 60,70 kị mã. Phong Mã thú, chạy điên cuồng hơn canh giờ, cũng không gặp được người nào.
Bị 2 tên cung tiễn thủ bức bách, Vương Phật Nhi không còn dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, ném ra những hòn đá, độ uy hiếp đượng nhiên sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Trì Trường Phong thấy sắp đuổi kịp Hỏa Long liễn nên trong lòng hưng phấn, tên kế bên hắn, tặc binh sử dung xích đồng trường