Tới trưa, đã có một trăm ba tư đứa trẻ được đưa tới đây. Trong đó đa số là những đứa trẻ lang thang gặp trên đường đi một số ít là những đứa trẻ gia đình nghèo khó tự nguyện đến Châu Mục phủ.
Dần dần đã không còn đứa trẻ nào được đưa đến đây, một ông lão râu dài dẫn theo một đám binh sĩ trên tay cầm những quyển binh thư thật dày đang đi đến.
“Ta là đại quản gia của Châu Mục phủ, Hoàn Bác. Các ngươi tự khai báo lai lịch, đến chọn một quyển bí lục tu hành, các tướng sĩ này sẽ dạy các ngươi tu hành như thế nào. Hàng ngày tu luyện chăm chỉ, mỗi bữa sẽ có thịt nướng, cơm trắng, màn thầu, tập luyện lười biếng thì chỉ có cháo loãng. Những kẻ lười biếng thì sẽ nhịn đói.”
“Không coi chúng ta là người à! Đây là những lời nói của con người sao?”
"Chả coi ai ra gì, lão già này đang nói ngôn ngữ của loài người sao?"
Vương Phật Nhi đang nhủ thầm trong lòng, nhìn thấy những đứa trẻ xung quanh bị chia thành nhiều nhóm, lần lượt khai báo danh tánh lai lịch. Những đứa tư chất kém, bị các tướng sĩ phân phát bí kíp tu luyện lấy tay truyền chân khí vào người thăm dò để biết được chúng thích hợp tu luyện pháp môn nào.
Đến lượt Vương Phật Nhi, đối diện với nó là một tướng sĩ to cao mặt mày râu ria xồm xoàm, nó thấp thỏm khai báo ba chữ - Bạch Nguyệt tộc, người tướng sĩ mặt đầy râu ria, xem xét những quyển sách trên tay, rồi nói: “bí kíp thích hợp cho Bạch Nguyệt tộc, chỉ có hai quyển, ngươi đến xem muốn học thứ nào?”
Vương Phật Nhi xem qua hai quyển sách, vết mực còn tươi, hiển nhiên “võ học bí quyết” này vừa mới được sao chép liền đưa tay đón lấy. xem qua, nó chọn quyển khá dày.
“Ừ, Vương Phật Nhi, sáu tuổi, tu luyện đông âm công…” viết lại tư liệu xong, tướng sĩ này liền kêu đứa tiếp theo.
Vương Phật Nhi tiện tay lật bí kíp ra xem, trang đầu tiên đã thu hút sự chú ý của nó, phía trên vẽ hình một nam tử lõa thể, bát đạo kinh mạch, tám mươi tám khí huyệt trong cơ thể, đều được ghi lại rõ ràng.
Người dân trung thổ, bất luận huyết thống hỗn tạp ra sao, kinh mạch khí huyết trong cơ thể cũng chỉ có một dạng, nếu phụ thân là nhân tộc, mẫu thân là mộc tộc,con cái sinh ra, bất luận diện mạo ra sao, trong cơ thể nếu không là hai mươi kinh mạch của nhân tộc, thì là bốn kinh mạch của mộc tộc. Tuyệt không có ngoại lệ.
Nếu như là thuần huyết, kinh mạch khí huyết trong cơ thề đã được đã thông, việc tu luyện sẽ dễ dàng gấp bội.
“Thì ra các kinh mạch này, công dụng đều khác nhau,thật kì diệu!”
Có thể nói Vương Phật Nhi đã bổ sung thêm được những kiến thức này, hắn đã hiểu được thêm một tầng về chân khí thập phương đông ma đạo trong cơ thể mình. Lật đến trang tiếp theo, pháp môn tu luyện của Đông Âm công, Vương Phật Nhi xem sơ qua, thấy rằng thứ này thật sơ sài, kém xa so với thập phương đông ma đạo pháp môn mà hắn tự ngộ ra.
Phía trên chỉ ghi lại cách luyện tập hai đạo kinh mạch, nhưng không phải là tu luyện từ chủ mạch của Bạch Nguyệt yêu tộc, Vương Phật Nhi theo phương pháp trên đó lén luyện thử, sức công phát yếu đi một lần, tốc dộ vận hành của băng hàn chân khí trong cơ thể ngược lại còn chậm lại,
“Quả nhiên đều là những thứ rác rưởi!”
Chốc lát, bí kíp đã phân phát xong, bác Hoàn lên tiếng: “Các người đã vào Châu Mục phủ, trở thành binh sĩ của tam thiếu gia, từ nay sẽ sống tại đây, bây giờ chúng ta sẽ ra hồ nước phía sau hậu viên tắm rửa, sau đó nhận quần áo vật dụng của bổn phủ. Rồi ăn cơm tối …”
Những đứa trẻ này cũng đã nhịn cả ngày, đã đói từ sớm, nghe có thể ăn cơm, ai nấy đều vui mừng, để lão Hoàn chỉ định vài binh đinh dẫn họ vào hậu viện, ai nấy đều vô cùng quy cũ
Vương Phật Nhi đến trung thổ Thần Châu, vẫn tóc tai bù xù, thật ra nó đã nghĩ đến việc vệ sinh cá nhân, chỉ tiếc là quần áo trên người đã rách nát, chỉ sợ cởi ra rồi, không cách nào mặc lại, cho nên tạm gác lại.
Nghe có quần áo mới để thay, nó vui mừng trong lòng.
Tời hậu viện, một hán tử trung niên to béo như một núi thịt, tay cầm một cái bàn chải cực lớn đang đợi bọn họ. Những binh đinh kia cuối đầu thi lễ, người đi đầu nói: “Hoắc đại