Tuy Mộc Liên chỉ dẫn theo hơn trăm lưu dân binh và khoảng hai mươi đệ tử trẻ tuổi của Long thứu thôn, nhưng dưới trướng còn hơn vạn thi binh, cũng khá là hoành tráng. Hoang Mộc Đại tướng trấn thủ Nam hoang, có chín thành lớn, hơn mười ngàn dặm đất, hơn trăm vạn dân, lần này ông ta đến Thanh Mộc thành là hạt gần Đại Lôi Âm tự nhất để nghênh đón Mộc Liên.
Hoang Mộc Đại tướng bình thường chỉ ở trong Hoang Mộc thành của mình, cũng là thành lớn nhất của Mộc tộc, hôm nay tới Thanh Mộc thành là có chủ ý.
Là thành trì ở biên cương, Thanh Mộc thành là nơi binh sỹ hạng nặng đóng quân, mỗi ngày cửa thành chỉ mở hai canh giờ vào buổi trưa, tuần tra cực kỳ nghiêm mật. Hoang Mộc Đại tướng cố ý đến đây nghênh đón Mộc Liên trưởng lão, mở cửa thành từ sáng sớm và dẫn quân đội đi ra bên ngoài.
Thấy Hoang Mộc Đại tướng ngồi ngay ngắn trên Long thú liễn chín sao, Mộc Liên không dám xuề xòa, vội vàng thúc Phi Vân đà từ trong đoàn quân tiến ra, tay hợp thành chữ thập thi lễ, cung kính nói:" Mộc Liên không dám phiền Hoang Mộc Đại tướng đích thân ra nghênh đón, cảm thấy thật là sợ hãi!"
Hoang Mộc trông thấy Mộc Liên, mỉm cười:" Mộc Liên trưởng lão thời thiếu niên cũng nổi danh như ta, đều là đại hoang du hiệp có tiếng của Mộc tộc, chỉ là hai chúng ta chưa bao giờ gặp mặt, không ngờ trước khi già lại có cơ hội gặp nhau!"
Mộc Liên lãnh đạm cười, trong lòng có chút chán nản. Năm đó danh tiếng của lão còn hơn cả Hoang Mộc Đại tướng, chỉ có điều hai người xuất thân khác nhau, Hoang Mộc Đại tướng là người của Thiên Ma viện của Ngọc Lê vương triều, sau đó nhập ngũ từng bước từng bước gây dựng nên sự nghiệp, giờ đã là bá chủ trấn thủ một phương. Còn lão chỉ quanh quẩn trong Lạn Đà tự làm một trưởng lão bình thường không được thỏa chí lắm, bây giờ lại bị phái tới Đại Lôi Âm tự, mặc dù đã lên được chức thủ tọa nhưng Đại Lôi Âm tự dù sao không thể uy phong bằng Lạn Đà tự.
So sánh với Hoang Mộc Đại tướng, Mộc Liên trưởng lão có cảm giác rất tự ti mặc cảm.
Hoang Mộc Đại tướng cũng không nói gì thêm, chỉ giơ tay mời Mộc Liên tiến vào thành. Bây giờ thì không ai ở Nam hoang không biết đến tên tuổi của vị trụ trì sáu tuổi của Đại Lôi Âm tự, nghe nói có trưởng lão Đại Lôi Âm tự đến Thanh Mộc thành, cư dân trong thành đều rất tò mò, kéo nhau ra xem.
Hoang Mộc Đại tướng cố ý bỏ luật cấm, cho phép mọi người tùy ý ra đường. Thanh Mộc thành có dân số hơn mười vạn người, có tới hai ba vạn người ra đường phố xem náo nhiệt. Mọi người trông thấy Mộc Liên trưởng lão, bàn tán xôn xao.
" Nghe nói trụ trì Đại Lôi Âm tự là đệ tử đích truyền của đệ nhất cao thủ Lạn Đà tự, Cưu Ma La Cấp Đa, mới có sáu tuổi mà tài hoa hơn người, chẳng những võ công cao cường mà còn mưu lược xuất chúng, chỉ dùng có năm trăm tăng binh mà thu phục được mười vạn binh lính Đại Lôi Âm tự, sao mà trưởng lão hắn phái đi lại là một lão già?"
Có người lập tức trả lời:" Vương Phật Nhi trụ trì đương nhiên là tuổi còn rất trẻ, nhưng chẳng lẽ trưởng lão thủ hạ của hắn cũng có thể là thiên tài như hắn? Chắc chắn là lão hòa thượng này rồi, nhưng lão vẫn còn là thủ hạ của một đứa trẻ sáu tuổi thì hiển nhiên là một kẻ không thành đạt......"
Mọi người bàn tán xôn xao, Mộc Liên nghe thấy mà cảm thấy xót xa. Lão ngần này tuổi đầu mà lại bị đem ra so sánh với một đứa trẻ như Vương Phật Nhi đã là mất mặt rồi, thế mà còn không bằng hắn thì càng thêm đau đớn.
Hoang Mộc Đại tướng mỉm cười, điều khiển Long thú liễn chín sao đến gần Phi Vân đà của Mộc Liên, khẽ hỏi:" Chẳng hay Phật Nhi trụ trì có khỏe hay không? Gần đây hắn đi lại thân mật với Hỏa Viên Đại tướng, ngươi với ta đều là người của Mộc tộc, cuối cùng vẫn không được thân thiết như Bạch Nguyệt hoàng tộc!"
Mộc Liên lắc đầu đáp:" Vương Phật Nhi trụ trì rất cảnh giác đối với Hỏa Viên Đại tướng, chỉ hứa hẹn cho tướng lĩnh thủ hạ của lão là Yến Xích Mi được đến ở hậu sơn của Đại Lôi Âm tự chúng ta và săn bắt dị thú trong Vô tận lâm hải làm tọa kỵ! Còn không hề có giao thiệp nào khác."
Hoang Mộc Đại tướng hơi kinh ngạc, hỏi:" Vô tận lâm hải sản sinh ra rất nhiều kỵ thú hiếm có ở Thần Châu.