Vương Phật Nhi vừa bước vào chính đường, Mộc Liên trưởng lão nạt luôn:" Vương Thập Phương, buổi tối ngươi không chịu nghỉ ngơi mà lại ra ngoài đánh nhau với binh sĩ tuần tra của Thanh Mộc thành. Còn không chịu giải thích với Vân Lĩnh Thuật tướng quân!"
Vương Phật Nhi nào có coi Vân Lĩnh Thuật ra gì, càng không muốn nghe lệnh Mộc Liên, lập tức vênh mặt, cười lạnh:" Thì ra binh lính thủ hạ của Hoang Mộc Đại tướng đều là phường ăn hại, hơn mười người mà ngay cả một lưu dân cũng chẳng đánh nổi mà lại còn về nhà gọi người đến hỏi tội, thật là không biết nhục."
Cả tiểu đội khinh kỵ tuần thành bị Vương Phật Nhi châm chọc như vậy thì đều nổi giận muốn lớn tiếng quát mắng, nhưng nghĩ lại Vương Phật Nhi hôm qua thi triển võ công xuất quỷ nhập thần, sợ nếu chọc giận đối phương, đến đêm tiểu tử này tới trả thù thì làm sao ngăn cản được nên nhất thời tức giận mà không dám nói gì, chỉ đành ấp a ấp úng.
Vân Lĩnh Thuật vốn nghĩ rằng kẻ đánh binh sĩ của mình tất phải là một cao thủ nào đó của Đại Lôi Âm tự, thậm chí còn là di dân được đồn đại đến từ Vô tận lâm hải, bởi vậy khi tiến đến hỏi tội cũng có ba phần tò mò.
Giờ lại thấy Vương Phật Nhi dưới hình dáng chỉ có mười bảy mười tám tuổi, cực kỳ tuấn tú, gầy tong teo, chẳng thấy cái vẻ hung hăng đâu cả thì đã định bỏ qua, nhưng nghe Vương Phật Nhi nói chuyện chẳng thèm nể mặt lưu tình khiến hắn lại tức giận thêm mấy phần.
" Tại hạ Vân Lĩnh Thuật, chẳng biết vị thiếu niên này xuất thân từ đâu, vì sao lại coi thường binh sĩ Hoang Mộc quân của ta?"
Vương Phật Nhi thấy vẻ mặt Vân Lĩnh Thuật đầy chính khí, mặc dù còn chút mộc mạc nhưng lại rất kiên nghị thì biết rõ đây là loại người cố chấp, cực kỳ khó chơi. Hắn lập tức cười nói:" Nếu thực sự là Hoang Mộc quân có tài năng gì đó thì chi bằng chúng ta đánh cuộc một trận xem sao?" Vân Lĩnh Thuật sửng sốt, lập tức hỏi:" Chúng ta đánh cuộc cái gì?"
Vương Phật Nhi nghe thấy thế liền cười thầm trong bụng. Hắn thập phần bất mãn đối với cách xử sự vừa rồi của Mộc Liên, nhưng bây giờ hắn không có thân phận trụ trì, nếu Mộc Liên trưởng lão nhất định buộc hắn phải giải thích thì Vương Phật Nhi cũng không có cách nào cưỡng được.
Bởi vậy hắn mới giương ra cái bẫy này, chỉ cần Vân Lĩnh Thuật trúng kế thì dù kết quả đánh cuộc có thế nào, Mộc Liên trưởng lão cũng không thể xử phạt được hắn.
" Vân Lĩnh Thuật tướng quân là Đại tướng của Hoang Mộc quân. Ta chỉ là một lưu dân nho nhỏ, nếu có thể tiếp được mười chiêu của ngươi thì sau này bất kể là ngày hay đêm ta đều có quyền đi lại tùy ý ở trong Thanh Mộc thành!"
Vân Lĩnh Thuật trầm ngâm một lát, nói:" Ta không có quyền cho phép ngươi đến những khu vực quân sự quan trọng và nhà riêng của dân trong thành. Nếu thua thì ngươi mất cái gì?"
Vương Phật Nhi cười hắc hắc nói:" Nếu ta thua thì sẽ dập đầu trước các vị quan gia nhận sai."
Cặp mắt Vân Lĩnh Thuật đột nhiên phát ra những tia sáng trông tựa như một quầng màu xanh lục đậm đặc không phai, hắn nói liền một hơi:" Được. Nhưng ta không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, nếu ngươi tiếp được ta ba chiêu thì xem như ngươi thắng cuộc."
Mộc Liên trưởng lão lúc này bật tiếng than thở, trong lòng thầm kêu khổ:" Vương Phật Nhi trụ trì, thế này là thế nào. Ngay cả lưu dân thủ hạ của hắn cũng kiêu hùng như vậy chứ. Lúc trước ở Đại Lôi Âm ta tiếp xúc quá ít với đám lưu dân này, nếu biết trước chúng khó quản lý như vậy thì ta đến một tên cũng không mang theo mới phải......"
Khu nhà cao cấp này cực rộng, ở đằng sau còn có luyện võ trường. Vân Lĩnh Thuật đáp ứng đánh cuộc với Vương Phật Nhi, binh sĩ thủ hạ của hắn trở nên rất hưng phấn. Vân Lĩnh Thuật có uy danh vô cùng lớn trong Hoang Mộc, trong nhiều trận đại chiến với Tây Kỳ Tiết độ sứ Cơ Huyễn, hắn đều phụ trách đi đoạn hậu, tử thủ chiến đấu gian khổ nhất.
Nói về việc dụng binh, Vân Lĩnh Thuật vô cùng nổi tiếng ở Tây Địch, vượt xa Yến Xích Mi thủ hạ của Hỏa Viên. Hắn chính là Đại tướng thống lĩnh hơn vạn quân, còn Yến Xích Mi thì chưa từng được Hỏa Viên Đại tướng xem trọng, chỉ là tướng lĩnh tầm thường trong Hỏa Viên quân. Truyện "Đại Viên Vương "
Chờ khi tất cả mọi người tới hậu viên, Vân Lĩnh