Hai người vui vẻ giải tán, mấy ngày sau đã sẵn sàng xuất phát. Vương Phật Nhi tất nhiên không có tùy tùng, còn Vân Lĩnh Thuật thì mang theo tám thân binh, khôi giáp chỉnh tề, kỵ thú uy mãnh.
Trung thổ Thần Châu lúc này đã vào thời phân tranh loạn thế, chẳng những Ngọc Lê vương triều của Tây Địch yêu tộc không đủ sức cai quản các yêu suất, yêu tướng, mà Đại Càn vương triều cũng chỉ có thể khống chế Đế đô An Nguyên thành và bốn trấn lân cận kinh kì, Đông Hải tướng quân khống chế ba trấn vùng Đông hải, trong số Tiết độ sứ của mười sáu trấn thì có chín người chỉ giả bộ tuân lệnh của đương kim hoàng đế.
Bọn họ lần này phải đi ngang qua địa bàn do mấy nhân vật có thực quyền trong Yêu tộc khống chế và vài nơi giao tiếp giữa các thế lực lớn, Vân Lĩnh Thuật liên tục dặn dò:" Chúng ta tuyệt đối không thể kinh động đến mấy tên yêu tướng, yêu suất này. Bọn họ hoàn toàn không muốn chúng ta danh chính ngôn thuận được phong tước vị, nếu có thể thuận tay tiêu diệt thế lực của kẻ khác thì chắc chắn sẽ động thủ. Hơn nữa, ở nơi giao thoa giữa các thế lực lớn có rất nhiều thế lực yêu tộc không chịu quản thúc, hành động độc lập, chẳng khác gì mười tám phản vương của Đại Càn vương triều, căn bản không sợ gì cả, ra tay tàn nhẫn." Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi nghe vậy liên tục gật đầu. Hắn cũng chẳng sợ đám này, dựa vào đệ nhất biến của Nguyên tổ Thủy thần biến - Li Loan biến đã luyện thành có thể hóa thân làm chim lớn bất cứ lúc nào, bay trên cao chạy trối chết thì cả Lệ Khuynh Thành cũng không cản được hắn chứ đừng nói mấy cái thế lực này. Hắn chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng lời dặn của Vân Lĩnh Thuật nhưng không chút sợ hãi.
Kỵ thú của nhóm này đều có cấp bậc trên linh tuấn, đến đêm thì đã đi cách Thanh Mộc thành hơn hai ngàn dặm. Vân Lĩnh Thuật cực kỳ thông thạo lãnh địa của Hoang Mộc Đại tướng, bảo Vương Phật Nhi:" Thập Phương tiểu đệ, ba ngày nữa thì chúng ta sẽ ra khỏi khu vực do Hoang Mộc Đại tướng thống lĩnh, đêm nay đến Nộ Lĩnh trấn ở phía trước nghỉ ngơi nhé!"
Vương Phật Nhi gật đầu, chỉ thúc dục Phi Vân Đà chạy theo Vân Lĩnh Thuật tiến về phía trước. Theo hướng Vân Lĩnh Thuật chỉ, hắn nhanh chóng nhìn thấy loáng thoáng có một thôn trấn ở phía trước nhưng trông thấy bên ngoài mơ hồ có vô số bóng người chuyển động, thi thoảng lại có tiếng rống truyền đến, nhất thời kinh ngạc hỏi:" Trấn nhỏ như vậy mà cũng có người nuôi dưỡng thi binh sao? Vì sao thi khí lại dày đặc thế này?"
Linh giác của Vân Lĩnh Thuật thua Vương Phật Nhi một bậc, còn chưa thấy rõ được cảnh tượng phía trước. Dù sao Vương Phật Nhi tu hành tại Ác Quỷ đạo, đột phá được dị năng đệ tam nhãn Vị Na thức, sáu loại cảm giác được tăng cường rất lớn, cao thủ bình thường không thể sánh được. Hắn nghe vậy lập tức kinh hãi, quát:" Chỉ sợ là có thi binh du tán đến tấn công Nộ Lĩnh trấn, chúng ta mau đi cứu viện."
Vương Phật Nhi cũng tỉnh ngộ ra. Đại Lôi Âm tự thu dưỡng rất nhiều thi binh, trong lúc vô ý hắn lại quên mất bản tính hung tàn của bọn này. Thi binh không phải là không uống không ăn mà vẫn có thể hành động được, không được nuôi bằng máu thịt thì sẽ suy yếu rất nhanh.
Thi binh quanh quẩn bên ngoài Nộ Lĩnh trấn chính vì quá đói mà công khai công kích tiểu trấn này. Truyện "Đại Viên Vương "
Nộ Lĩnh trấn có hơn vạn dân cư, không đến ngàn thanh trung niên, cũng không có quân đội đồn trú. Mọi người đã quen với cuộc sống loại này, xây dựng tường cao vây quanh tiểu trấn, nhưng không biết vì sao lần này lại hấp dẫn hai, ba nghìn thi binh đến công kích. Cư dân trong trấn phòng thủ cực khổ mấy ngày, ngay cả người phái đi cầu viện cũng chưa một lần có thể thoát khỏi vòng vây của thi binh.
Kỵ thú của Vân Lĩnh Thuật và tám gã thân binh thủ hạ là Long Dương sừng xoắn, một loại kỵ thú ở bên trong lãnh địa của Hoang Mộc Đại tướng, có thể ngày đi ba nghìn dặm, có tư cách linh tuấn lại vừa giỏi về đi đường núi, sức chịu đựng không phải tầm thường. Mặc dù chạy suốt một ngày, vài con Long Dương sừng xoắn đã mỏi mệt nhưng khi Vân Lĩnh Thuật thúc chạy nước rút thì cũng chỉ trong vài lần