" Quan áp vận lương thảo! Ngươi vận chuyển đồ quân nhu trong doanh rút trước đi !" Truyện "Đại Viên Vương "
Võ tướng thiếu niên Vương Phật Nhi mới thu phục Lý Huyền Cảm lập tức lên tiếng đáp lời nhưng rồi tức thì gãi đầu nói:" Trong doanh còn có gia quyến của rất nhiều binh lính, có mang tất cả cùng đi hay không?"
" Gia quyến của binh lính? Tại sao Thỉ Phong Doanh của chúng ta lại có loại này?"
Lý Huyền Cảm cười ngây thơ đáp:" Chủ công có Lệ cô nương ở bên cạnh, ta lại dẫn theo mẹ cho nên rất nhiều binh lính nghe nói thì cũng muốn thu xếp cho gia quyến đến Đại Lôi Âm tự định cư nên đều tự ý đem thân nhân vào trong doanh, ước chừng có một ngàn bảy, tám trăm người!"
Vương Phật Nhi nghe mà trợn mắt há mồm, thật sự rất khó tưởng tượng rằng trong doanh bỗng có hơn hai ngàn người mà bản thân mình lại hoàn toàn không biết gì." Xem ra ta không có khiếu cầm quân, đến cả loại chuyện này cũng xảy ra." Hắn liếc mắt nhìn Lý Huyền Cảm một cái rồi lắc đầu nói:" Cho đám gia quyến này theo ngươi rút lui trước đi, không cần dừng lại dọc đường mà cứ đi thẳng đến khu vực Thanh Mộc thành của Hoang Mộc đại tướng rồi lập tức đi tìm Mộc Liên trưởng lão để thu xếp về Đại Lôi Âm tự! Nhân tiện đem hết những người già yếu trong doanh cùng đi."
Thanh Viên đại tướng lần này mang hơn hai vạn binh mã đến tấn công doanh trại, đó cũng là lý do vì sao, Vương Phật Nhi vừa thấy đã bỏ ý muốn tranh giành thắng lợi. Hai bên quá chênh lệch, hắn lại không phải là thiên tài quân sự gì nên lúc này có thể chạy thoát được đã là tốt rồi.
Cũng may, doanh trại của Thỉ Phong Doanh là một thao trường luyện binh cũ ở ngoài Bạch Nguyệt thành, địa hình khá là rộng lớn khó có thể vây kín tứ phía. Thanh Viên đại tướng cũng không coi cánh quân tạp nham mà Vương Phật Nhi mới thành lập chưa quá mười ngày này vào đâu, tự cao cho rằng Thanh Viên quân của mình tùy tiện đánh theo một hướng cũng có thể giết đối phương ầm ầm nên chẳng chuẩn bị mai phục từ trước.
Thanh Viên đại tướng lại không dự đoán được rằng Vương Phật Nhi lại có nhiều thi binh như vậy. Rõ ràng lấy tính mạng binh lính đổi lấy thi binh đã chết là việc cực kì ngu xuẩn, bởi vậy Thanh Viên đại tướng rất thận trọng điều binh vây sát, nếu như hắn chịu hy sinh thủ hạ thì đã chém giết sạch sẽ hơn ba ngàn thi binh này từ lâu rồi.
Vương Phật Nhi cũng đoán trúng điểm ấy nên mới dùng Hắc giáp huyền kỵ khống chế thi binh ở tiền tuyến, Khương Văn Lễ và Khương Ô Tín khốn chế thi binh ở phía sau, tầng tầng lớp lớp ngăn chặn muốn cho Thanh Viên đại tướng không thể không đưa người sống đến đổi mạng.
Lý Huyền Cảm mới theo làm thủ hạ của Vương Phật Nhi, lại không phải là loại theo đuổi chức nghiệp làm võ tướng từ nhỏ như huynh đệ họ Khương hay Nhạc Sư Đà. Hắn chỉ học tập được một ít kỹ năng chỉ huy binh lính nên Vương Phật Nhi mới cử hai gã thủ hạ kinh nghiệm phong phú giúp hắn nhanh chóng thu gom đồ quân nhu, trong vòng nửa canh giờ thì đã xuất phát rời đi.
Khương Công Vọng và Nhạc Sư Đà đi theo sát Vương Phật Nhi. Binh mã dưới trướng cũng đã được chỉnh đốn sẵn sàng. Vương Phật Nhi trao tất cả những kỵ thú mình có cho hai người, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đạt được không đến hai ngàn kỵ binh. Thủ hạ của hai người đều một nửa là bộ binh, một nửa là kỵ binh.
" Chủ công, nếu Thanh Viên đại tướng không chịu bỏ qua mà dẫn binh truy kích thì chúng ta rất khó thoát được." Khương Công Vọng trông thấy Thanh Viên quân trận thế chỉnh tề thì trong lòng khá lo lắng, bèn nói với Vương Phật Nhi.
Vương Phật Nhi mỉm cười bảo:" Chiến trận là cái chuyện mà rất nhiều khi việc thắng bại được quyết định ở bên ngoài chiến trường. Nếu Thanh Viên đại tướng thật sự có bản lĩnh ăn được Thỉ Phong Doanh của ta thì ta sớm muộn gì cũng làm cho hắn trả giá gấp bội."
" Được rồi. Gọi Ô Tín, Văn Lễ trở về, dẫn thủ hạ của bọn họ xuất phát đi. Ngươi cùng Sư Đà tiếp quản hai tấm binh phù, thi binh chết sạch ta không quan tâm vì Đại Lôi Âm tự chúng ta có nhiều không đếm xuể, nhưng phải cố hết sức bảo vệ tính mạng cho người sống. Chỉ cần đến được địa bàn của Hoang Mộc đại tướng thì