" Nghe nói Thanh Mộc thành đã sắp không có cách nào chống đỡ nổi, Hoang Mộc đại tướng sẽ bỏ thành chạy. Chúng ta mới tới sẽ phải gánh trách nhiệm ......"
" Chúng ta đây tới nơi này để làm gì? Hơn nữa trong quân còn có rất nhiều dân chúng toàn là người già yếu không thể chiến đấu được!"
Lý Huyền Cảm lên tinh thần, hét lớn một tiếng:" Chúng ta là thủ hạ của Vương Thập Phương chủ công, Đại Lôi Âm tự mới là căn cứ của chúng ta. Thanh Mộc thành mất thì có quan hệ gì đến Thỉ Phong Doanh chúng ta. Ai dám đồn đại linh tinh - Chém!"
Bị Lý Huyền Cảm quát như vậy, đám binh lính lập tức câm bặt nhưng sắc mặt hiển nhiên vẫn rất lo sợ. Lý Huyền Cảm cảm thấy đau đầu, đành phải lên tiếng an ủi:" Thập Phương chủ công sắp thống lĩnh đại quân tiến đến, Đại Lôi Âm tự chắc chắn cũng phái viện binh tới cứu. Ngày trước, mười vạn binh lính, bảy đại thi yêu còn bị Vương Phật Nhi trụ trì dùng năm trăm tăng binh đánh bại thì các ngươi sợ cái gì hai cái đám giặc chưa có tới mười vạn quân ở bên ngoài kia?"
Nghe chủ tướng nói thế, đám binh lính mới dần dân yên tâm, chờ Lý Huyền Cảm rời khỏi thì lại bắt đầu thảo luận xem rốt cục Đại Lôi Âm tự có thể phái ai đến giải vây cho Thanh Mộc thành. Truyện "Đại Viên Vương "
Lý Huyền Cảm về chỗ ở của mình thì cũng đứng ngồi không yên. Hắn không có biện pháp nào bèn rời khỏi nơi ở đi thẳng đến phủ Thành chủ muốn tìm hiểu xem Hoang Mộc đại tướng sẽ có chiến lược như thế nào. Đến bên ngoài phủ Thành chủ, hắn yêu cầu báo tin vào. Những thân binh Mộc tộc canh cửa căn bản không để ý tới một quan lương thảo nho nhỏ nên cứ bắt hắn chờ ở ngoài cửa.
Lý Huyền Cảm không biết làm sao đành lượn vài vòng ở ngoài phủ Thành chủ, trong lòng miên man suy nghĩ:" Nếu Thanh Mộc thành thực sự bị phá, ta dẫn một mình mẹ già chém giết mà chạy thì cũng không sợ loạn quân của hai phản Vương." Hắn lại còn một ý nghĩ khác:" Ta mà bỏ chạy như vậy thì chẳng phải là tất cả đám bộ hạ đã theo ta mấy ngàn dặm này đều phải chết ư? Hơn nữa còn nhiều gia quyến của binh lính nữa. Lưu dân vô tội ...... Ta nỡ lòng nào tàn nhẫn?"
Lý Huyền Cảm nghĩ đi nghĩ lại rồi nghiến răng, chạy đến mặt sau phủ Thành chủ và tung người nhảy qua tường. Vào trong phủ, hắn mới phát hiện rằng phủ Thành chủ bên ngoài canh phòng nghiêm mật nhưng bên trong vắng tanh.
Ở đây toàn là người hầu, ai cũng suy sụp tựa hồ còn hoảng loạn hơn cả tướng sĩ thủ hạ của hắn.
Hắn bèn xác định vị trí nghị sự chủ điện rồi cứ thế đi bộ tới. Có người hầu trông thấy hắn cũng không hề phản ứng. Có thể hiểu rằng lòng người đã tan tác rồi. Khi hắn đến bên ngoài điện thì mới nghe thấy tiếng nói không ngừng phát ra ở bên trong.
" Chủ công bị Đại Lương Vương đả thương, giờ đã không thể nào cai quản việc quân. Tám thành trì khác của hoang mộc quân chúng ta cũng bị Cơ Huyễn vô liêm sỉ kia ném đá xuống giếng, chia quân tấn công nên không có cách nào cử viện binh tới cứu. Trừ việc lập tức bỏ chạy thì chúng ta còn có biện pháp gì nữa? Chờ khi thành bị phá thì tất cả đều chết ở nơi đây, ngay cả cơ hội “tái khởi Đông Sơn” cũng chẳng có."
" Nói bậy! Hoang mộc quân giờ vẫn còn hơn hai vạn tướng sĩ, cứ tiếp tục tử thủ xem Đại Lương Vương và Bắc Chu Vương thật sự có thể công phá Thanh Mộc thành của chúng ta không? Hơn nữa, Vân Lĩnh Thuật chắc sẽ trở về, nói không chừng còn mang theo binh mã. Không phải tên Vương Thập Phương kia đã dẫn theo hơn một vạn người Thỉ Phong Doanh chạy tới đây sao? Đã có bốn năm ngàn người vào thành rồi!"
Bỗng có một giọng nói già nua vang lên, Lý Huyền Cảm nghe liền nhận ra đó là giọng nói của Mộc Liên trưởng lão vừa mới gặp." Đại Lôi Âm Tự của ta thật ra vẫn có thể phái ra mấy vạn thi binh, vấn đề là Nam Thiên môn quan cũng bị Cơ Huyễn phái binh ngăn chặn mà bản tự lại chỉ có một đám hòa thượng chỉ biết tu hành, không hiểu việc quân!"
Lý Huyền Cảm giờ mới biết Thanh Mộc thành nguy cơ trùng trùng, còn hơn cả tưởng tượng của hắn. Bắc Chu Vương, Đại Lương Vương hợp binh tấn công Thanh Mộc thành, Cơ Huyễn phái binh mã kiềm chế các nơi có thể cử viện binh, ba nhà cũng hợp lực phát binh, Thanh Mộc thành có thể phòng thủ được đến bây