Mộ Dung Thôn vẫn còn trầm ngâm, Vương Phật Nhi liền mắng thầm:" Đại Lôi Âm tự của ta thiếu nhất là dân cư, nếu có thể thu nhận được tám chin vạn dân chúng Thanh Mộc thành thì sẽ tức thì có thể trở thành thế lực mạnh hùng cứ một phương, chỉ tiếc ..."
Vương Phật Nhi nghĩ đến chuyện phải chắp tay dâng những người này cho Hỏa Viên đại tướng thì lòng đau khôn tả. Nhưng hắn lại không nghĩ ra biện pháp tốt để đẩy lùi quân Tây kỳ bên ngoài Đại Lôi Âm tự để dẫn đám dân chúng tay không tấc sắt này trở về, nếu có thì cũng chỉ bị giết chết mà thôi.
Chuyện này cực kỳ quan trọng nên Mộ Dung Thôn không dám liều, đành cố hỏi:" Không biết Thập Phương tướng quân dùng cách gì để có thể tạm thời đánh lui quân đội của hai nhà phản vương ?"
Vương Phật Nhi cười hắc hắc đáp:" Đợi ta chuẩn bị chiến đấu xong thì sẽ nói cho Mộ Dung thành chủ. Ngoài ra còn muốn Mộ Dung thành chủ chuẩn bị một toán thợ mộc giúp nhanh chóng chế tạo cho một ít xe ngựa, sau đó tập trung kỵ thú để kéo xe vận chuyển người già phụ nữ trẻ con, còn những kỵ binh của thành chúng ta sẽ tạm thời do ta điều khiển, không thể khác được."
Mộ Dung Thôn giận dữ nói:" Nếu Thập Phương tướng quân có thể tạm thời đánh lui binh mã của hai nhà phản vương ở ngoài thành thì chúng ta cần gì phải trốn về lãnh địa của Hỏa Viên đại tướng, cứ thế chạy xuyên qua hoang nguyên trước núi Linh Cữu là có thể đến nơi Hy Cùng tộc sinh sống. Nơi đó mật độ dân cư thưa thớt, đến ngay cả Cơ Huyễn chinh chiến liên tục mà vẫn không khuất phục được. Hoang Mộc đại tướng còn có giao tình không tệ với tộc trưởng Hy Cùng tộc, tạm lánh một thời gian thì chắc là không vấn đề gì!"
Vương Phật Nhi chỉ cười không đáp nhưng lại ngấm ngầm thở dài, thầm nghĩ:" Tuy đến với hoả viên đại tướng thì chắc chắn sẽ bị vị Yêu tướng có cá tính này cướp mất số dân cư của Thanh Mộc thành nhưng lại an toàn nhất. Muốn đến nơi Hy Cùng tộc sinh sống thì phải vượt Nam Thiên Môn quan, xuyên qua lãnh địa của Tây kỳ Tiết Độ Sứ Cơ Huyễn mới được, hai cách này khó dễ thế nào thì tất nhiên là không cần phải nói. Mộ Dung Thôn cứ lo trước nghĩ sau thiếu quyết đoán chính là yếu điểm của một người thủ thành. Xem ra Hoang Mộc đại tướng dùng người không khách quan, không có bao nhiêu nhân tài dưới trướng."
Đại Lương quân thu binh nhưng vẫn tập trung cách thành không xa, bắt đầu nổi lửa đun bếp, phỏng chừng hôm nay sẽ không tấn công thành nữa. Vương Phật Nhi vẫy tay chào từ biệt Mộ Dung Thôn rồi xuống khỏi thành lâu, gọi bọn Nhạc Sư Đà, Khương Công Vọng, Lý Huyền Cảm cùng đi tìm Thỉ Phong Doanh của mình.
Tuy Đại Lương quân và Bắc Chu quân vẫn chưa vây kì chung quanh Thanh Mộc nhưng có một số thi binh du dãng bên ngoài đã thường xuyên tiến đến các cửa thành. Khi bộ binh Thỉ Phong Doanh đi theo sau tiến vào Thanh Mộc thành thì đã đụng độ với mấy nhóm thi binh, hy sinh mất mấy chục người mới giết sạch đám thi binh đến xâm phạm.
Vương Phật Nhi nghe được tin tức này thì lại khá ngạc nhiên, suy tư một lát rồi triệu tập võ tướng thủ hạ đến phân công nhiệm vụ, lệnh cho Khương Công Vọng và Nhạc Sư Đà mỗi người mang theo một tấm phong trấn Hắc giáp huyền kỵ đi ra ngoài thành truy bắt thi binh.
Hắc giáp huyền kỵ mà hắn thu thập được cầm trọng phủ trong tay trông rất uy mãnh. Lệ Khuynh Thành cũng đưa tên Hắc giáp huyền kỵ mà mình thu phục cho Khương Công Vọng mượn tạm và giao toàn bộ đám thi binh nàng thu phục được dọc đường cho Ngọc Thi Thực Đồng theo bên cạnh Mộc Liên trưởng lão thống lĩnh. Chuyển giao ấn ký thi binh xong, Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng tiến ra khỏi thành.
Mộc Liên trưởng lão thấy Vương Phật Nhi còn muốn bắt thêm thi binh thì không khỏi có chút ưu tư hỏi:" Thanh Mộc thành không thể so bì được với Đại Lôi Âm tự, thi khí mà quá nặng thì sẽ ảnh hưởng đến trời cao. Trong nhiều trận chiến, Ác Quỷ Đạo đã mở ra hút thi binh của cả bên ta và Đại Lương quân vào. Ngươi còn muốn bắt thi binh làm gì?"
Vương Phật Nhi thản nhiên hỏi:" Bao lâu Ác Quỷ Đạo lại mở ra một lần?"
Mộc Liên trưởng lão suy nghĩ một lát rồi đáp:" Ước chừng ba ngày. Nếu không phải bởi vì thi khí quá nặng làm cho Ác Quỷ Đạo mở thông đến Nhân Gian Giới hút