" Đến đi! Đến mà chịu đòn!" Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi bố trí mai phục xong xuôi bèn tra xét kỹ lưỡng khắp nơi, rốt cục cũng tìm ra mười lăm tên Hắc Giáp Huyền Kỵ. Bị hắn cố ý dẫn dụ, mười lăm tên kỵ binh thi yêu phóng ngựa điên cuồng bám riết đuổi theo.
Hơn trăm tên trang thi binh bị cực kì tồi tàn xếp thành hàng ở trong rừng cây, phần lớn đều cầm trong tay những cành cây to tướng vừa chặt xuống, động tác cứng ngắc, ánh mắt ngây dại, thậm chí không biết phải tác chiến như thế nào cả.
Vương Phật Nhi cũng không thèm đến cai quản bọn chúng mà cưỡi Ma Ngoan bay thẳng vào trong rừng cây, chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Tên Hắc Giáp Huyền Kỵ thủ lĩnh cầm quan đao bị Vương Phật Nhi đánh lén mấy lần thì bừng bừng lửa giận, không thể tha thứ cho kẻ dám mạo phạm hắn.
Đám Hắc Giáp Huyền Kỵ còn lại cùng thúc tọa kỵ xông vào vào trong rừng. Tên kỵ sĩ cầm đầu hừ lạnh một tiếng, chậm rãi vung tay rút mũi tên nhọn đeo trên bả vai ra, phát ra một luồng lửa trắng nhợt tức thì thiêu đốt mũi tên nhọn thành tro bụi, ngay cả đầu mũi tên làm bằng thép nguyên chất cũng không ngoại lệ bị lửa đốt tan thành mảnh vụn.
Tên Hắc Giáp Huyền Kỵ này rõ ràng có tu vi cao hơn mười bốn tên còn lại một bậc, thi khí ngưng tụ bên ngoài cơ thể thành quầng lửa trắng nhợt, mặc dù giữa ban ngày vẫn chói sáng như vầng mặt trời lạnh. Quầng lửa trắng nhợt mạnh nhất ở sau lưng hắn ngưng tụ thành hình một con chim lớn màu trắng kỳ dị giống như một là cờ lớn phần phật tung bay trước gió. Truyện "Đại Viên Vương "
Thi binh của Vương Phật Nhi mai phục trong rừng căn bản không dám xông lên. Trời sinh cấp bậc khác nhau khiến đám thi binh này không chế ngự được nỗi sợ hãi trong lòng nên cứ đứng ì ra một chỗ trông có vẻ cực kỳ miễn cưỡng. Nếu không phải bị tên Hắc Giáp Huyền Kỵ thủ hạ của Vương Phật Nhi khống chế thì những thi binh lang thang khi trông thấy đại thi yêu cấp bậc này nếu không lập tức hàng phục thì cũng chạy trốn toán loạn.
" Quét sạch đám rác rưởi này!"
Tên Hắc Giáp Huyền Kỵ cầm quan đao gằn từng tiếng ra lệnh, ngữ điệu tang thương giống như quả núi trải qua trăm ngàn năm mãi mãi không thay đổi hay dao động. Mười bốn tên Hắc Giáp Huyền Kỵ còn lại lập tức xuất thủ tấn công đám thi binh của Vương Phật Nhi, cơ hồ là chưa cần giao chiến mà thắng bại đã phân.
Bọn Hắc Giáp Huyền Kỵ này đều ở cấp ngũ phẩm, thậm chí tứ phẩm mà so sánh sức chiến đấu với đám thi binh tạp nham Vương Phật Nhi mới thu phục ngay cả thi tướng cửu phẩm cũng không có thì thật sự không cần nói làm gì.
Hơn trăm tên thi binh chẳng trụ nổi một khắc đã trở một đống hài cốt, biến mất khỏi thế giới này. Tên Hắc Giáp Huyền Kỵ cầm quan đao vẫn đứng im lìm, cả người và kỵ thú cùng đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy. Mãi đến khi gã thi binh cuối cùng bị thủ hạ của hắn giết chết thì ngọn lửa trắng nhợt bập bùng trong hốc mắt hắn đột nhiên chớp lên mãnh liệt mấy lần, thanh quan đao trong tay như tia chớp cắm phập xuống đất, một cây cung màu đen huyền, thân kim loại khắc hoa văn, dây cực lớn giống như ma thuật hiện ra trong tay. Phựt, phựt, phựt, phựt, dây cung bật bốn lần nhanh như điện chớp, bốn mũi tên dài do chân khí ngưng tụ thành như sấm vang chớp giật bắn vào chỗ sâu trong rừng cây.
" Hừ, linh giác của tên thi yêu này cũng thật là nhạy bén!"
Hai mươi tám mũi tên kình khí bừng bừng tựa lửa cháy mãnh liệt do tên Hắc Giáp Huyền Kỵ này bắn ra cứ thế biến mất tăm mất tích giống như bị mặt trời đỏ rực hấp thụ, như đá chìm đáy biển. Một tiếng nổ vang lên, những đống cành cây khô chất chồng từ trước bị lửa tóe ra khắp nơi bắn trúng liền bốc cháy thành những ngọn lửa cuồn cuộn.
Tên Hắc Giáp Huyền Kỵ thấy bắn tên không xong thì liên đưa tay với thanh quan đao của mình, gương mặt vẫn cứng đờ như đá tỉnh bơ không chút dao động, không chút biểu cảm. Hắn chỉ khẽ rống lên một tiếng rồi thúc con mãnh thú đang cưỡi phi như điên cuồng xông thẳng vào vùng lửa cháy rừng rực.
Vương Phật Nhi bố trí đốt lên nhưng đống lửa là có chủ ý. Hắn phân bố hơn trăm tên thi binh rải rác khắp nơi ở trong rừng cây khiến cho đám Hắc Giáp Huyền Kỵ muốn chém giết đối thủ thì phải phân tách nhau