Vương Phật Nhi nhẹ nhàng lau khôi giáp, trịnh trọng dùng một sợi dây cột những món tóc bay lòa xòa trước trán lại. Sau mấy ngày khổ chiến, rốt cục hắn cũng tìm được cơ hội thực hành hắn kế hoạch đã dự định từ trước. Truyện "Đại Viên Vương "
Sau lưng Vương Phật Nhi là Nhạc Sư Đà, Lệ Khuynh Thành và gần ngàn thi binh, năm trăm Tung Dương thiết kỵ cùng năm trăm thi kỵ binh chính hắn thu phục được trong Ác Quỷ Đạo. Dưới màn đêm che phủ, bọn họ lặng lẽ ra khỏi thành từ cửa Đông, trong khoảnh khắc đã ở bên ngoài doanh trại của Đại Lương Vương như hổ rình mồi.
" Ba huynh đệ Khương gia và Lý Huyền Cảm phối hợp với Mộc Liên trưởng lão dẫn tất cả người của Thỉ Phong Doanh rút khỏi thành! Mộ Dung Thôn là người có năng lực, thời gian một đêm cũng đủ để hắn dẫn các hộ gia đình của Thanh Mộc thành chạy đi......"
Vương Phật Nhi kiên quyết lắc đầu dứt bỏ những tạp niệm này ròi đưa tay rút cây Thanh cung Mộc ra. Cây đại bổng này theo hắn đã lâu đến mức hắn thuộc lòng mỗi một chỗ lồi lõm trên mặt như chính vân tay của mình.
" Sinh tử tồn vong chính là giờ khắc này! Sát!"
Vương Phật Nhi gằng giọng khẽ ra lệnh rồi thuận đà lao lên dẫn đầu xông về phía doanh trại của Đại Lương Vương. Hắn cưỡi Phi Vân đà thân cao chân dài, tốc độ cực nhanh của Mộc Liên trưởng lão, trong chớp mắt đã vượt qua vài dặm.
Vương Phật Nhi chọn phương vị tập kích vào khu vực doanh trại mà Đại Lương Vương cất giữ lương thảo, đồ quân nhu và nuôi dưỡng kỵ thú chẳng những có cực ít binh lính mà còn dễ dàng phóng hỏa. Vương Phật Nhi dùng binh đội Tung Dương thiết kỵ mạnh nổi tiếng thiên hạ nhưng tất nhiên là không muốn đọ về chất lượng, số lượng thi binh với Đại Lương Vương mà chỉ là đánh vào soái doanh của Đại Lương Vương và đốt phá lương thảo của cánh quân địch. Truyện "Đại Viên Vương "
" Có địch tập......"
Vài tên lính gác đêm của Đại Lương quân chỉ kịp hô hoán vài câu thì đã bị một cây bổng to đùng phá tan mũ giáp, xuyên từ sau não ót vọt ra ngoài miệng cắt ngang câu hét báo động của chúng.
Có vài tên binh sĩ Đại Lương quân ở gần nghe thấy tiếng động ở bên này định chạy sang xem xét liền bị đám thiết kỵ dữ như sói mạnh như hổ chém thành thịt vụn.
" Phóng hỏa!"
Vương Phật Nhi ra cái lệnh này thực tế cũng chỉ là nói với chính mình. Thi binh vốn sợ lửa, cho dù Tung Dương thiết kỵ là binh cực mạnh trong thiên hạ do Tung Sơn thư viện theo bí pháp luyện ra những cũng chỉ xung trận giết địch chứ không thể phóng hỏa.
Lệ Khuynh Thành không làm cái công việc nặng nề này còn Nhạc Sư Đà lại không tu luyện võ học hỏa hệ. Vương Phật Nhi vận Đại Nhật chân hỏa phát ra mười khối hỏa cầu văng khắp mọi nơi. Doanh trại, lương thảo mà Đại Lương quân dự trữ đều bốc khói đen, ngọn lửa được sức gió ban đêm phát tán tức thì lan tràn bốn phía.
Đại Lương quân tự cho rằng có binh lực gấp mấy lần Thanh Mộc thành không mấy đề phòng bị tập kích vào ban đêm. Khi Vương Phật Nhi xung phong chém giết, liên tục phá hơn chục doanh trại thì Đại Lương quân mới hô hoán òm tỏi và bắt đầu tìm kiếm quân địch.
" Tại sao lại dễ dàng như thế này chứ?"
Vương Phật Nhi hơi cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không kịp thay đổi gì nữa bởi vì trướng soái của Đại Lương Vương đã hiện ra ngay trước mắt .
Vương Phật Nhi tới gần thì liền nhìn thấy nơi trướng soái của Đại Lương Vương hỏa quang tái nhợt bốc ngùn ngụt, thi khí nồng nặc đến khó thở. Hắn quay sang nhìn khắp chung quanh trướng soái của Đại Lương Vương nhưng không hề thấy một mống người sống, khắp nơi đều chỉ có thi binh không chút nhân tính chạy quẩn quanh. Vương Phật Nhi hét lớn:" Đại Lương Vương, bạn cũ tới sao ngươi vẫn còn kê gối cao ngủ kỹ, cố tình chậm trễ như thế chứ!"
Ngọn lửa màu vàng kim của Đại Nhật chân hỏa tạo thành màn hào quang với vô số chú văn sinh ra rồi biến mất bao quanh người Vương Phật Nhi. Phi Vân đà chạy như điên cuồng, thi binh đụng phải lập tức như quả bóng bay nổ tung rồi hóa thành tro bụi.
Trong soái trướng đột nhiên phát ra tiếng cười hô hố, ngay khi Thanh cung Mộc mang theo ngọn lửa vô tận từ tay Vương Phật Nhi xuyên qua tấm rèm cửa thì một luồng sức mạnh dị thường từ bên trong bùng phát bắn ra.
" Úi!"
Vương Phật Nhi đành phải tiếp chiêu nhưng biết mình không địch lại chân lực thiên thi của Đại Lương Vương nên lập tức thả tay buông cây Thanh cung Mộc ra, rùn người xuống rồi lập tức trảm ra