Vương Phật Nhi thấy Nhạc Sư Đà nghi ngờ nhưng vẫn không muốn nói ra suy đoán đã nói với Lệ Khuynh Thành. Chung quy là hắn không nắm chắc, nếu chẳng may suy đoán sai lầm thì sẽ mất uy tín với thuộc hạ, cực kỳ bất lợi đối với việc duy trì hình ảnh của hắn. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "
Hắn chỉ thản nhiên nói:" Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi đi. Sư Đà, ngươi hãy quay về với đội binh mã của mình!" Nhạc Sư Đà không tiện hỏi thêm, rời đi về chỗ thuộc hạ của mình. Vương Phật Nhi thầm nghĩ trong lòng:" Cho dù tên kia có thật sự là Thần Thử tướng quân thì ta vẫn không tin hắn có thể chịu đựng ở dưới lòng đất lâu như vậy. Sau một ngày thì ta sẽ bỏ mặc đám quân mai phục của ngươi, còn nếu trồi lên thì chỉ sợ các ngươi đã hoảng loạn, có đánh nhau cũng chưa chắc thắng được hàng binh Đại Lương quân."
Hắn ở bên này cứ thế triển khai đội hình, không quá hai canh giờ thì đám mây nước dài như con rồng ở trên vùng đất dự tính có phục binh đã cuồn cuộn chuyển động rồi bùn đất bắn tung tóe, một đội binh lính xông ra khỏi lòng đất. Viên tướng cầm đầu mặc giáp đen, dáng người mập mạp, tướng ngũ đoản, từ xa dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn về phía Vương Phật Nhi và gầm lên chửi rủa ầm ĩ.
Hai quân cách xa nhau rất xa, ngựa hí quân reo ồn ào nên Vương Phật Nhi dù có công lực cao thâm đến đâu cũng không thể nghe được vị võ tướng mập mạp này đang tức giận mắng cái gì. Hắn mỉm cười, đột nhiên đề khí quát to:" Có phải là Thần Thử tướng quân thuộc hạ của Tiết Độ Sứ Cơ Huyễn không? Ta ở Đại Lôi Âm lâu nay vẫn nghe danh tiếng của tướng quân, giờ gặp quả nhiên thấy danh bất hư truyền. Ha ha! Ha ha!"
Một trận cười to truyền quá, Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo tức thì lộ vẻ mặt khó coi. Thủ đoạn mà hắn vốn tự hào lại bị Vương Phật Nhi khám phá ra khiến trong lòng rất là kỳ quái. Hiện giờ lại bị cười nhạo nên hắn cũng không nhịn được đề khí hét lớn:" Là vị cao tăng nào của Đại Lạn Đà tự? Ta cũng không nghe nói Đại Lôi Âm tự có ai giảo hoạt như vậy?"
Vương Phật Nhi chỉ cười chẳng buồn trả lời. Hắn đã nhận ra Thần Thử quân của Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo chỉ có hơn ba ngàn người, lại đều là bộ binh nên có đánh trực diện thì hàng binh Đại Lương quân cũng không e sợ hắn. Lệ Khuynh Thành chắc đã dẫn kỵ binh đến sau lưng Thần Thử quân, hiện giờ nếu là hắn có thể khống chế tốt Đại Lương quân thì chỉ cần một lần công kích là có thể đánh cho người Thần Thử tướng quân vang danh thiên hạ này tan tành.
" Đáng tiếc là hàng binh Đại Lương quân hiện giờ chưa chiến đấu được, ít nhất phải có dăm bữa nửa tháng huấn luyện mới có thể miễn cưỡng tác chiến chứ hiện giờ vẫn chỉ yếu ớt như cây sậy khiến ta phải lo lắng."
Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo quát mắng một trận nhưng vẫn không khỏi thấp thỏm lo lắng. Tu vi của hắn thua xa Vương Phật Nhi, chưa đạt tới ngay cả ngũ phẩm là giới hạn dưới cùng của cao thủ nhất lưu. Hắn chỉ có công lực thất phẩm, gào thét một trận lớn như vậy khiến cho bị tiêu hao quá nhiều. Hắn ra chiến trường thường thường dựa vào thuật ẩn nấp dưới đất xuất quỷ nhập thần của Thần Thử quân mà đánh bất ngờ, hôm nay chiến thuật thất bại nên cũng không có biện pháp gì nữa.
" Con bà nó. Không biết tiểu tử Cơ Lạc Hồng kia có tiếp ứng đúng lúc không, bằng không thì nói không chừng lão Chiêm ta hôm nay muốn về cũng khó!"
Nhưng trong mười sáu danh tướng thủ hạ của Cơ Huyễn, Chiêm Trảo lăn lộn trên chiến trường rất nhiều, tuy tình thế khẩn trương, Thần Thử quân ở vào hoàn cảnh xấu nhưng hắn cũng không sợ. Chiêm Trảo thì cứ mắng chủi cho sướng mồm, còn Thần Thử quân cũng chẳng cần đại tướng thống lĩnh lo lắng đã bày xong trận, lợi dụng chiến hào ngang dọc mà lập thành trận thế phòng thủ vững chắc.
Vương Phật Nhi trông thấy trận thế của Thần Thử quân thì thầm thở dài. Tuy đội binh mã này chỉ có ba ngàn nhưng ngấm ngầm có khí thế rất khó đối phó, quân uy cực thịnh, mạnh hơn hai vạn đại quân của hắn một bậc.
Lệ Khuynh Thành theo chỉ dẫn của Vương Phật Nhi, vừa thấy Thần