Lúc trước để giết chết Hoàng Đô, Lục Đầu Thái Cổ thần thú, cùng Hoàng Đô đại chiến mấy vạn năm, thân thể Hoang Thần sánh ngang với Thái Cổ thần thú. So với các cao thủ thiên kiếp sự chịu đựng càng hơn xa rất nhiều, cho dù khổ chiến mấy năm, thể lực cũng sẽ không cạn kiện. Truyện "Đại Viên Vương "
Tình hình chiến đấu mười phần rõ ràng, càng đánh lâu, đối với Khuất Hàn Thiền càng bất lợi.
“Xem ra, bất chấp thân phận, vẫn phải sử dụng vũ khí rồi.”
Khuất Hàn Thiền gầm lên một tiếng, trường kiếm ở thắt lưng đã ra khỏi vỏ, hóa thành cầu vồng kinh thiên, hướng Vương Phật Nhi chém xuống.
Có kiếm ở trong tay, khí thế Khuất Hàn Thiền lập tức bất đồng, Vương Phật Nhi vận khởi Thập Hung Sát Thần Bổng, làm cho kiếm quang Khuất Hàn Thiền từ một điểm, phân thành mười đạo kiếm khí, dọc theo thân bổng xuống dưới.
Để cho Khuất lão trọc biết một chút lợi hại Thập Hung Chiến Phách!
Vương Phật Nhi thầm nghĩ trong lòng, thúc dục bốn hung linh hàn khí lượn lờ trên thân bổng, lập tức đem kiếm khí Khuất Hàn Thiền đánh tan. Tuy nhiên chỉ duy trì được một chút trì hoãn, Khuất Hàn Thiền đã nhân kiếm hợp nhất, giống như một con cá chép tung tăng, dễ dàng tránh thoát cự bổng Vương Phật Nhi, điểm hướng tới con mắt của hắn.
Có kiếm trong tay, tốc độ Khuất Hàn Thiền chợt gia tăng lên gấp ba lần.
Bất đắc dĩ Vương Phật Nhi chỉ có thể vận kình lên tay trái, hung hăng nện xuống một quyền, cùng Khuất Hàn Thiền liều mạng một lần. Nếu nói võ công Khuất Hàn Thiền, Vương Phật Nhi đến trình độ này, trong tay có binh khí hay không có binh khí khác biệt nhau cũng không nhiều. Vương Phật Nhi có thói quen dùng côn, hơn nữa Thập Hung Sát Thần Bổng do chính hàn khí ngưng tụ mà thành, sử dụng cực kỳ thuận tay, nên mới thích binh khí này. Khuất Hàn Thiền vẫn không hề động đến binh khí, làm cho Vương Phật Nhi tưởng rằng hai thanh đao kiếm của vị đại viện chưởng này, chẳng qua chỉ là binh khí với phẩm chất bình thường, cũng không coi như là vật đáng chú ý. Sau một chiêu liều mạng này, làm cho quan niệm Vương Phật Nhi thay đổi hoàn toàn.
Trường kiếm Khuất Hàn Thiền có chứa một cỗ Âm lệ khí làm người khác khó có thể chịu nổi, tuy rằng kiếm phong chưa đủ để cắt da thịt Vương Phật Nhi. Lại có thể phóng ra một loại năng lượng quái dị làm tâm thần người khác bất an.
Không ổn, Thập Phệ Băng Điện Trảo!
Vương Phật Nhi thân cao trăm thước, Băng Tinh Cự bổng trong tay, binh khí thật lớn dài như thân mình, khi Khuất Hàn Thiền kéo dài khoảng cách, ở xa xa phát ra kiếm khí công kích, hắn vẫn chưa có cảm giác thua kém. Thế nhưng hiện tại Khuất Hàn Thiền áp sát thân thể, Vương Phật Nhi lập tức buông tay, bỏ Thập Hung Sát Thần Bổng, lấy Thập Phệ Băng Điện Trảo chống đỡ.
Ép ta cận chiến sao? Ta thật muốn xem ngươi có thể linh hoạt đến mức nào!
Khuất Hàn Thiền đột nhiên gia tăng tốc độ. Bay xoay quanh Vương Phật Nhi, còn Vương Phật Nhi dùng Thập Giới Súc Địa Pháp đã không còn cách nào truy đuổi được bóng dáng Khuất Hàn Thiền, liền dứt khoát vứt bỏ vũ khí, lấy một đôi bàn tay khổng lồ nghênh tiếp.
Thập Phệ Băng Điện Trảo tu luyện đã đến cực hạn, chẳng những vũ kỹ băng hệ mạnh mẽ, cùng lôi điện hệ độc nhất vô nhị. Vương Phật Nhi buông Thập Hung Sát Thần Bổng nặng nề, đôi bàn tay so với mọi thứ càng linh hoạt hơn, thẳng tuột giống như đập con ruồi, từ phía sau Khuất Hàn Thiền chưởng ảnh trùng trùng biến hóa , tùy thời có thể nắm bắt tư thế vị đại viện chưởng này.
Trên đầu Khuất Hàn Thiền bóng lưỡng. Dần dần bức ra một cỗ hừng hực khí diễm, mịn màng thẳng đứng. Trung thổ võ giả chỉ cần sau khi nhập phẩm. Hộ thân chân khí phóng ra ngoài đều là quang diễm, tu vi ngũ phẩm, mới có thể hóa chân khí quang diễm thành đao khí, tu vi tam phẩm, chân khí quang diễm chỉ có khả năng hộ thân. Mà như cảnh giới của Khuất Hàn Thiền, khí quang diễm hộ thân theo tâm niệm khẽ động, liền có khả năng hóa thành kiếm khí, đao hồng. Đã ngưng tụ đến tình trạng lợi hại vô cùng.
Vương Phật Nhi cũng không biết Khuất Hàn Thiền hiện ra trạng thái này, đại biểu cho cái gì, nhưng hắn thầm nghĩ trong lòng:
“Cái gọi là ‘tiên hạ thủ vi cường’, ta cho hắn một chiêu quyết định! Miễn cho bị lật thuyền.”
Thập Huyền Oa Hoàng Kính!
Bất thình lình một đạo Huyền Băng kính xuất hiện ngay trước mặt Khuất Hàn Thiền, tòa Thập Huyền Oa Hoàng Kính cách chỉ còn cách khoảng chừng mười mét, Khuất Hàn Thiền tránh cũng không được nữa, đang ở trên cao bay lượn Khuất Hàn Thiền nhướng mày, hét lớn một tiếng, rút ra bảo đao ở thắt lưng, chém xuống một nhát.
Thập Huyền Oa Hoàng Kính được xưng là phản công kích tất cả các loại công pháp trên đời, bảo đao này của Khuất Hàn Thiền cũng không biết kì dị ở điểm nào, một đao vừa chém ra, Thập Huyền Oa Hoàng Kính phát ra tiếng nổ vang như sấm rền, tuy rằng không bị vỡ tan, nhưng cũng không thể đem lực đao phản lại.
Sau đó từ mười đầu ngón tay Vương Phật Nhi phải liên tục phóng xuất ra hơn mười đạo Thập Tinh Băng Tuyết Liên, Khuất Hàn Thiền hét lớn một tiếng, bàn tay đã đặt ở trên Thập Huyền Oa Hoàng Kính, Băng kính nổ nứt ra, Thập Tinh Băng Tuyết Liên của Vương Phật Nhi chỉ kịp tạo võng sau khi Thập Huyền Oa Hoàng Kính đã vụn thành từng mảnh nhỏ.
Sau khi Khuất Hàn Thiền thoát thân, đao kiếm cùng vung lên, chém lên trên bầu trời.
- Phá cho ta!
Trên đầu Khuất Hàn Thiền tỏa ra ánh sáng chói lọi, từ trong khe hở võng lớn Thập Tinh Băng Tuyết Liên lao ra, cuối cùng ở trên không tụ thành một vật, năm mầu rực rỡ, giống như một thanh cổ kiếm, trên kiếm phong có hai mươi bốn con mắt, phóng ra vô số đạo kiếm khí, như một ngôi sao chổi, ôm lấy vật đó bay đi.
Thứ này một khi thành hình, lập tức đánh lên võng lớn của Vương Phật Nhi do Thập Tinh Băng Tuyết Liên hình thành, cùng kiếm khí, đao hồng trong ứng ngoài hợp, một tiếng rung mạnh, đã phá vỡ sự phong tỏa chắc chắn của Vương Phật Nhi.
Thấy Khuất Hàn Thiền đã thoát được ra ngoài, Vương Phật Nhi cũng không kinh hoảng, vung tay lên, võng lớn từ Băng Tinh Tuyết Liên sinh ra biến hóa, ở giữa không trung lần lượt thay đổi, tạo thành một bức màn bằng hàn tinh, chắn ngang giữa hắn và Khuất Hàn Thiền.
Sắc mặt Khuất Hàn Thiền lúc này vô cùng tàn nhẫn, sau khi thay đổi được tình thế bất lợi, hắn cũng không có chút gì gọi là vui sướng. Thấy Vương Phật Nhi đi lại lững thững nhàn nhã, liên tục dùng Thập Tinh Băng Tuyết Liên, kết thành bẩy tấm màn che bằng hàn tinh, cuối cùng kêu lên một tiếng, tung bay về phía sau, thẳng tuột vào trong đại doanh Lĩnh Nam quân.
Có Thập Tinh băng Tuyết Liên hình thành một cái võng lớn, còn có Thập Huyền Oa Hoàng Kính đàn hồi lại tất cả công kích, Khuất Hàn Thiền ỷ vào có Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm Pháp, đã không thể phát huy ưu thế công kích cự ly xa. Thấy không có hi vọng giành thắng lợi, Khuất Hàn Thiền cũng đành tạm thời lui binh.
Vương Phật Nhi cười lớn một tiếng, rất muốn thừa thắng xông lên, nhưng nhìn thấy phía trên bầu trời Lĩnh Nam quân một trận sóng gợn dao động, từ chín tầng trời tinh quang chiếu xuống, hình thành một tầng ảo cảnh, ngay lập tức bỏ ngay ý niệm trong đầu.
Thất Sát Ảo trận của Lĩnh Nam quân tuy rằng hắn không thèm để ý, thế nhưng có thêm bất thế đại cao thủ Khuất Hàn Thiền, bản thân mình đi sẽ ăn thiệt thòi.
Lĩnh Nam sáu vị học sĩ Vu Thương Hoàng, Lạc Nam Tung, La Tử Yên, Cao Vân, Mã Ngôi Pha, Hoàng Đảo Trang. Nhìn thấy Khuất Hàn Thiền thất bại trở về, sắc mặt khó coi, cũng không dám hé môi nói lời nào. Đại Lôi Âm Tự thực lực mạnh mẽ bực này, thậm chí còn có cao thủ Hoang Thần Vị tọa trấn, thật sự làm bọn họ bất ngờ. Bây giờ đã đâm lao đành phải theo lao, trong lòng đám người Vu Thương Hoàng không khỏi thầm nghĩ: “Sớm biết vậy không bằng bọn ta đầu hàng, lá mặt lá trái, chắc chắn sống thoải mái hơn là phải liều mạng. Cuộc chiến này đệ tử Lĩnh Nam nhất định tử thương rất nhiều, sẽ làm tổn thương nguyên khí thư viện!”
Vương Phật Nhi khôi phục lại dáng dấp thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, cũng không quản Thập Hung Sát Thần Bổng còn dựng sừng sững trên chiến trường, thản nhiên đi trở về.
Thập Hung Sát Thần Bổng, hắn bất kì lúc nào cũng có thể ngưng tụ hàn khí tạo thành, sau khi dùng xong chỉ cần rút đi hàn khí trong Băng tinh cự Bổng, cự bổng tự nhiên sẽ tan rã. Hắn cứ để nguyên như vậy, lấy tu vi của hắn. Trút hàn khí vào có thể mấy tháng không tiêu tan, phải qua một năm hoặc một năm rưỡi, Thập Hung Sát Thần Bổng mới có khả năng bị tan chảy.
Lập uy, Vương Phật Nhi làm như vậy. Chỉ muốn lập uy mà thôi.
Lục học sĩ Lĩnh Nam quân cùng quân sĩ phía dưới, chứng kiến cự bổng này cao hơn trăm thước, to như thắt lưng một người, trên cự bổng tỏa ra hàn khí kinh người. Trong lòng không khỏi có chút lạnh lẽo.
Vương Phật Nhi cũng không có