“Hừ! Tại Vân Châu không ngờ có thể mang tới nhiều tài liệu như vậy, ngay cả tài liệu chế tạo cơ quan binh phù cũng có. Ta tại Đại Lôi Âm Tự, ngay cả chế tạo Phong Trấn, cũng chỉ có thể tạo ra loại có chất lượng vô cùng kém loại này.”
Liên Sơn Vương vừa mới đi, thì Vương Phật Nhi liền tự mình lấy ra năm miếng cơ quan binh phù do chính truyền nhân cơ quan đại tông sư Nhạn Giang Nam làm. Tay nghề Nhạn Giang Nam, tại Trung Thổ này có thể bài dang trong hai mươi người đứng đầu, cơ quan binh phù do hắn chế tạo so với bản sự không ra gì cảu Vương Phật Nhi cao hơn rất nhiều lần. Truyện "Đại Viên Vương "
Khi Nhạn Giang Nam đưa cơ quan binh phù cho hắn có nói:
- Phật nhân huynh hiện tại không có co quan võ sĩ, cầm tạm cơ quan binh phù này được không, Hay là ta làm mấy miếng khác, binh phù thua thập thi binh cho ngươi có được không?
Vương Phật Nhi nhất thời kinh ngạc, hỏi ngược lại:
- Ta coi như cũng hiểu chút về cơ quan thuật, kỹ thuật chế tạo binh phù phức tạp thế nào cũng không cần phải nói nữa, nhưng còn tài liệu? Theo ta biết được thì có vài thứ ngay cả trên toàn Trung thổ cũng không có nơi nào sản xuất a.”
Nhạn Giang Nam cười nói:
- Ta cùng sư phụ Vưu Kim Sử Đông Nạp, ở bút ký của người trước mà biết được, Phượng Hoàng vương triều khi kiến tạo Phượng Hoàng chiến thành đồng thời còn chế tạo thêm một tòa phiêu miểu chiến thành, bất quá do lần đầu kiến tạo, giám công Tử Dần Sửu đại sư cũng không có kinh nghiệm, dẫn đến bộ phận then chốt của chiến thành biến mất. Trốn vào hoang mạc, từ đó về sau không thấy tung tích. Thời gian trước, ta cùng sư phụ đã thử đi tìm tung tích của chiến thành này, tuy rằng không thể đoạt được quyền khống chế Phiêu Miểu chiến thành này nhưng lại có những chỗ tốt khác, những tài liệu đó, trừ ta ra ngươi nếu tìm ở bên ngoài chắc chắn sẽ không bao giờ tìm được. Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Nhật Phi lúc này mới bừng tỉnh, nhớ tới chính mình có mười đầu thi yêu, một đầu U Minh Huyễn Yêu, liền cộng với cả số lượng của Nhạn Giang Nam, quả nhiên trong tay nắm thêm được hơn hai mươi binh phù.
Chỉ có điều Nhạn Giang Nam cũng cẩn thận căn dặn hắn, binh phù này là vật thập phần trân quý, hắn mặc dù không coi trọng nhưng nếu để người khác biết mình có thể tùy ý chế tạo thì chắc chắn sẽ vô cùng phiền phức.
Vương Phật Nhi đương nhiên sảng khoái đáp ứng, hắn được chỗ tốt, làm sao lại đi nói cho người khác biết.
Binh phù do Nhạn Giang Nam chế tạo trong số tám trăm cái đều là cực phẩm, hơn nữa cách khống chế so với binh phù khác càng thêm tiện lợi, chỉ là có mấy khỏa bởi vì trong lúc chế tạo có một chút sai lầm, nên công năng kém hơn một chút.
Vương Phật Nhi thu hồi ba trăm năm mươi đầu Thiết Mộc Tinh Kỵ, có hơi cân nhắc một chút sau đó mới phất tay đánh tỉnh Trương Quy Niên.
Trương Quy Niên vừa đứng dậy liền nhìn thấy Vương Phật Nhi nhất thời thất kinh, hắn nhận ra được tiểu cô gia ở Trương phủ này, chỉ là không biết Vương Phật Nhi vì sao lại tới đây.
- Trương Quy Niên, ngươi mau đi cứu tỉnh thủ hạ, sau đó chạy về An Nguyên Thành đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Phật Nhi cũng không biết nói cái gì, đang định rời đi thì Trương Quy Niên lại lập tức quát lớn:
- Vương Phật Nhi ngươi và ta tuy hai quốc gia chúng ta đối địch nhưng giữa chúng ta không có thù hận gì, ngươi hiện tại mang tiểu thư nhà ta đi đâu? Ta ngay cả tin tức của nàng cũng không có nghe được, có phải là nàng đã gặp chuyện gì nguy hiểm hay không?
Lời nói của Trương Quy Niên càng về sau càng lãnh khốc, hiển nhiên nếu đáp án của Vương Phật Nhi không làm cho hắn hài lòng, hắn chắc chắn sẽ không ngại mà đánh một trận. Vương Phật Nhi không có hứng thú tranh luận, khi đó thản nhiên vừa đi vừa nói cho hắn, ‘trở lại Quảng Hàn cung chuyên tâm vào việc học rồi’.
Trương Quy Niên nghe xong lúc này thần sắc mới hòa hoãn, cũng không hỏi việc cơ quan binh phù bị đoạt, hướng về phía Vương Phật Nhi chắp tay nói:
- Đại Lôi Âm Tự hôm nay đã danh chấn thiên hạ, ngươi cũng đã trở thành cao thủ. Nam tử hán đại trượng phu, lời đã nói tựa ngàn cân, ta cầu xin ngươi đừng làm gì tổn hạn đến Trương Anh muội muội.
Vương Phật Nhi thần sắc buồn bã. Không dám nhìn Trương Quy Niên lâu, việc này nếu nói ra sẽ khiến cho hắn chột dạ.
Trương Quy Niên suất lĩnh Cự Lộc quân rời đi, lúc này Vương Phật Nhi đột nhiên lại có chút dự cảm bất tường, nhìn một thân trường y bằng vải thô, hình dáng như một sĩ tử bình thường, nam tử đã từng soái lĩnh nhiều binh lính, bóng lưng ẩn chứa sự cô đơn hiu quạnh.
“Mất đi Thiết mộc tinh kỵ, hắn khi trở về Đại Kiền vương triều có lẽ sẽ bị ngiêm phạt?” Vương Phật Nhi nhìn theo bóng Trương Quy Niên đi xa, rốt cuộc cũng không đuổi theo, để trả lại Thiết Mộc Tinh kỵ.
Lần này hành trình đi Vân Châu coi như cũng có thu hoạch, Vương Phật Nhi vốn định trở lại để nói lời từ biệt với Nhạn Giang Nam, liền đi đường vòng chạy về Đại Lôi Âm Tự. Tuy hắn muốn mua một ít vật tư chế tạo cơ quan thuật, nhưng trong túi cũng không dư dả nên cũng đành từ bỏ kế hoạch này. Dù sao từ trước đến nay hắn vẫn luôn đơn độc, cho dù có ra tay chém giết, cũng không có bị truy đuổi lại.
Trong lòng tính toán tuyến đường trở về, đến khi vào đến Tứ Tượng thư viện. lại cảm thấy bầu không khí có vẻ hơi khác lạ, tìm người hỏi một chút, mới biết vân Mục châu phái người đến chiêu mộ binh sĩ.
Trải qua giáo hóa (giáo dục và cảm hóa), nho sinh Trung thổ đối với vào quân đội tạo dựng công lao sự nghiệp hiển hách đều thập phần nhiệt tâm. Nơi chiêu mộ binh sĩ tại Tứ Tượng thư viện, có rất đông người vây quanh.
Khi Vương Phật Nhi đến công xưởng tìm được Nhạn Giang Nam, đang muốn mở miệng nói thì Nhạn Giang Nam đã tranh nói trước:
- Phật Nhi, ta phải về La Hầu thế gia một chuyến, ngươi có hứng thú đi theo ta mở mang kiến thức một lần không?
Vương Phật Nhi hỏi:
- Ngươi không phải cùng phụ thân cãi nhau sao, thế nào lại đi về?
Nhạn Giang Nam cười khổ nói:
- Ta lần này ly khai Vân Châu vì thế phải nói lời cáo biệt, sau này chỉ sợ khó có cơ hội trở lại a. Ta vừa nhận được công văn của viện chủ, nói là ở nơi khác có thể sẽ xây dựng phân viện của Tứ Tượng Thư Viện, ta nghĩ đã tìm được địa phương tốt để làm chỉ là chưa có quyết định mà thôi.
Vương Phật Nhi nghe xong sắc mặt nhất thời vui vẻ, hét lớn:
- Không bằng tới Đại Lôi Âm Tự của ta đi. Những vùng lãnh thổ ta mới mở rộng, tam châu Hi Hòa, Thương Nam, Lĩnh Nam đều cần đến người dạy dỗ, khai hóa tri thức, dang rất thiếu nhân tài như ngươi vậy. Huống chi, lần này Đại Lôi Âm Tự của ta không có cùng Tây Địch Yêu tộc đông chinh, cảnh nội cực kỳ yên bình.
Nhạn Giang Nam liếc mắt sang hắn, nhàn nhạt nói:
- Ta nhớ rõ còn có người đang bị truy sát, chạy chối chết mấy vạn dặm, vậy mà hắn còn nói là đang vô cùng bình an, ngươi nói ta có nên tin hay không?
Vương Phật Nhi cười hắc hắc, không có nửa điểm xấu hổ, nói:
- Khuất Hàn Thiền cũng không có khả năng cả đời truy sát ta, bằng vào hai người hắn và Trương Húc, muốn đánh bại ta thì dễ, nhưng muốn giết ta, hừ còn chưa đủ tư cách.
Nhạn Giang Nam cũng không thèm để ý đến hắn chém gió, lắc đầu thở dài nói:
- Ta có dự định cùng Hữu Cầm đi phái đông ra biển, đi đến lãnh địa Đông Hải Long Tộc, tìm một nơi an cư, ngươi nếu lúc nào rảnh rỗi, hãy đến thăm ta a.
Vương Phật Nhi nghe xong có chút buồn rầu, suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra Hoàng ngọc phong trấn, xuất ngũ lâu chiến thuyền. Thấp giọng nói:
- Ngươi đã muốn đi Đông Hải, ta cũng không ngăn cản ngươi, ngũ lâu chiến thuyền này là do một vị tiền bối tặng ta, ta coi như mượn hoa hiến phật, cầu chúc hai người các ngươi bình an rời bến, tìm được nơi an cư mới, còn có hai cái mặt nạ từ Thiên Phương châu, công hiệu có chút bất phàm, nếu vận dụng tốt thì không thua gì nhất phẩm cao thủ, chỗ này coi như một phần tâm ý của ta đi.
Nhạn Giang Nam thấy Vương Phật Nhi hào phóng như vậy, liền có chút xúc động, tỉ mỉ kiểm tra tài liệu một phen, nói với Vương Phật Nhi:
- Ngũ lâu chiến thuyền này kỹ thuật thượng thừa, tài liệu sử dụng đều là thứ trân quý, có cả đặc sản của Đông Hải, nếu ta đoán không lầm thì là do bốn mươi bảy đâỏ ở Đông hải đảo chết tạo, ngươi như thế nào mà lại có trong tay?
Vương Phật Nhi nói đến chuyện tình của Bạch thái giám, Nhạn Giang Nam nghe đến hoa mắt chóng mặt, sau đó mới chậm rãi