- Hóa ra là cái đồ không nên thân nhà ngươi, đáng tiếc lúc ấy ta không thêm cho ngươi một quyền, để ngươi còn sống cho tới bây giờ, trở thành nỗi sỉ nhục của Đại Kiền vương triều!
Thanh âm Hình Xích Đế thản nhiên phát ra, cung chủ Quảng Hàn cung Hình Ngọc không tức giận mà lại cười lên, liên tục thúc dục Thái Phần Bát Thao, đem khí kình hộ thân của Hình Xích Đế chấn cho loạn bậy. Hắn cũng xuất thân là hoàng tộc Đại Kiền vương triều, đối với Ngũ Đế Long Quyền rõ như lòng bàn tay, bởi vậy thời điểm công kích, có thể nhìn ra được nhược điểm mà nhằm vào.
- Ngươi đã không nên thân như thế, đừng trách ta không nể mặt lưu tình. Chiêu tiếp theo ngươi liền lưu lại mạng đi thôi!
Lời Hình Xích Đế vừa ra, tinh thần Vương Phật Nhi lập tức phấn chấn, hết sức chăm chú. Chuyện cười, võ công cung chủ Quản Hàn cung Hình Ngọc so với hắn cao hơn mấy lần, nếu Hình Xích Đế tùy tiện một chiêu có thể đánh chết, vậy mạng nhỏ của hắn không khác gì con kiến trong tay người ta, chết hay sống là do người ta có muốn hay không mà thôi.
“Nếu để cho ngươi có thể tùy tiện g!ết chết tên hoàng đế xui xẻo đời trước này, lão tử lập tức dùng tới Ly Loan biến, bay xa ngàn dặm, không chạm đến vũng nước đục này.”
Hình Ngọc thản nhiên nói:
- Ta làm cung chủ Quảng Hàn cung cũng đã có chút mệt mỏi. Quản lý oanh oanh yến yến, so với hậu cung Đại Kiền vương triều còn khó khăn hơn. Hoàng thúc nguyện ý thành toàn cho, vãn bối cầu còn không được.
Hoàng thúc hơi cúi đầu quát lên, khí thế trên người biến hóa, thần hình nháy mắt biến mất, cơ hồ Vương Phật Nhi không chút nghĩ ngợi, Thập Hung Sát Thần bổng trong tay đã xuất ra vô cùng ngoan độc.
Có thể thông qua tiên vô lục đạo, bản lĩnh thuấn di cao cường, căn bản là hắn không có kĩ năng nào chống đỡ. Một kích của Vương Phật Nhi thuần túy là tìm vận may mà thôi.
“Mẹ kiếp, nếu kế tiếp mà Hoàng thúc liên tục dùng tới thuấn di ngàn dặm, cuộc chiến này sẽ thế nào đây?”
‘Oành’ một tiếng vang lên thật lớn, Vương Phật Nhi thử vận may thành công, Hoàng thúc muốn sử dụng thần thông thuấn di ngàn dặm, tự nhiên phải tán đi hộ thân Thanh Đế Trường Sinh ấn khí kình, bề mặt Thập Hung Sát Thần bổng rất rộng, nên hiệu quả cực lớn. Hung hăng nện trên người Xích Đế khi xuất hiện trước Quảng Hàn cung cung chủ Hình Ngọc.
Cho dù lấy bổn sự của Hoàng thúc Đại Kiền, cũng không thể nào cùng Hoang thần so đấu man lực, Thập Hung Sát Thần bổng của Vương Phật Nhi bị phản kình, chấn thành từng khúc bạo vỡ, nhưng mà Hoàng thúc Hình Xích Đế cũng chịu một lực lớn, chấn bay ra ngoài gần dặm thân hình mới đứng vững được.
Hình Xích Đế vốn một thân Hoàng bào, khí độ uy nghiêm, nhưng hiện tại biến thành quần áo xộc xệch, khóe miệng chảy ra ít máu tươi, thoạt nhìn chật vật vạn phần. Ngay cả Vương Phật Nhi cũng không ngờ, từ lúc khai chiến tới nay, người thứ nhất tổn thương được tuyệt đại cao thủ thiên hạ vô địch, vậy mà lại là chính mình.
“Không xong, tiếp theo nhất định sẽ chịu hình phạt trả thù của Hình Xích Đế a!”
Cơ hồ trong đầu vừa mới nghĩ tới ý này, Vương Phật Nhi đã biến từ Thái cổ Ma Viên thành Ly Loan biến, vỗ cánh bay cao, hướng ra ngoài bỏ chạy, theo phán đoán của hắn. Cơ hồ là hắn vừa mới bay khỏi chỗ đó, chợt nghe thấy vô số khí kình nổ đùng đùng vang lên ở sau người.
Căn bản ngay cả đầu cũng không dám ngoái lại. Trong lòng Vương Phật Nhi chỉ có một chữ:
Trốn!
Ly Loan thần điểu bằng vào khả năng bay nhất thiên hạ mà tung hoành Thần Châu, cho dù biến hóa của Vương Phật Nhi chỉ là hàng nhái, tốc độ phi hành cũng là thứ nhất tại Trung thổ này, nhưng là vô luận hắn có tận lực vỗ cánh thế nào, cũng vẫn nghe thấy quyền kình bá đạo đuổi theo phía sau.
“Hình Xích Đế đuổi thật là nhanh a, chẳng lẽ là thần thông thuấn di ngàn dặm, so với tốc độ Ly Loan biến còn nhanh hơn?”
Thông qua tiên thiên lục đạo, thuấn di đến cự li xa, thân mình ít nhất cần phải tiêu phí thời gian, thế nhưng mỗi lần sử dụng thần thông này, nhất định phải có thời gian hồi khí, không có khả năng liên tục vận dụng. Hơn nữa, Hình Xích Đế dù lợi hại thế nào, cũng không thể phán đoán được lộ tuyến di chuyển của Vương Phật Nhi, mỗi lần thuấn di, nhất định cự li không thể quá xa, chỉ có thể đem mục tiêu ở xung quanh hắn, để điều chỉnh phương hướng tiếp theo.
Bởi vậy tốc độ phi hành của Vương Phật Nhi, chợt nhanh chợt chậm, lại liên tục thay đổi phương hướng, hi vọng vào có thể bay ra ngoài tầm mắt Hình Xích Đế, làm cho đối phương mất đi mục tiêu thuấn di tiếp theo, mới chạy trốn được.
Cũng không biết trải qua mấy canh giờ, Vương Phật Nhi nghe thấy tiếng sóng biển mạnh mẽ đánh vào bờ, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đã đi tới Đông Hải.
Khi hắn quay đầu nhìn lại, một đoàn ngũ thải quang kình đang ở phía sau đuổi theo cực nhanh, có lẽ là Hoàng thúc Hình Xích Đế. Mà ở chỗ xa xa, có hơn mười đạo quang mang chớp động, đích thị là nhóm Hành Đạo Trang, Hình Ngọc, sư phụ Cưu Ma La Cấp Đa.
Đáng tiếc nước xa không cứu được lửa gần, ta hơi có do dự, là chờ không được bọn hắn tới cứu. Ta cũng không tin, Hình Xích Đế ngươi có thể đuổi ta đến góc biển chân trời.
Vương Phật Nhi đang muốn hướng biển bay đi, đột nhiên nghe thấy một thanh âm dịu dàng dễ nghe, xuất hiện ở phía sau hắn. Một lão nhân mặc áo bào trắng, đơn giản mộc mạc đến cực điểm, chẳng biết xuất hiện từ bao giờ đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá ngầm câu cá.
- Tiểu hầu tử ngươi thế mà có thể khiến cho Hình Xích Đế đuổi giết, xem như chữ ‘tử’ thật lớn đã treo trước mặt a, bất quá Đông Hải này là địa giới của ta, ngươi xuống dưới đi thôi!
Vương Phật Nhi đối với lão giả áo bào trắng này hoàn toàn không có hảo cảm, tự nhiên không nghe theo sự phân phó của hắn đi xuống chờ Hình Xích Đế đuổi tới. Nhưng mà, khi hắn cảm thấy sức ép trên thân chợt nhẹ, khí kình Ngũ Long Đế Quyền lại ngừng lại, trong lòng nhất thời giật mình, ở trên không chần chừ một chút, cuối cùng nhớ ra một người, trong lòng mừng thầm nói:
- Sư phụ nói Mộc tộc Kiếm Suất sẽ tham dự lần đại chiến này, không ngờ Kiếm suất còn chưa tới, Võ thánh đã xuất hiện.
Có thể nói Đông Hải là địa bàn của hắn, ngoài Bạch Nguyệt Võ Thánh Bạch Thương Hoang ra. Còn có ai nữa chứ?
Bất quá Võ thánh Bạch Thương Hoang này. Ý thần nhàn nhã, giống như không phải lâm đại địch, làm Vương Phật Nhi thập phần bội phục. Rốt cuộc thu lại hai cánh, hóa thân thành thực thể hài đồng sáu tuổi, rơi xuống phía sau lão giả áo bào trắng kia.
- Bạch Thương Hoang. Ngươi cố ý ở chỗ này chờ ta sao?
Hình Xích Đế nói ra câu đầu tiên, khiến cho trong lòng Vương Phật Nhi buông lỏng, có chỗ dựa Võ thánh nổi danh cùng Hình Xích Đế, hắn tự nhiên không cần lo lắng đến cái mạng nhỏ của mình bị mất đi.
- Cũng không phải, ngươi làm lớn chuyện như vậy, ta đương nhiên chú ý tới. Bất quá ta cũng không có hứng thú, nhúng tay vào chuyện tình của bọn tiểu bối. Cho dù ngươi đánh ngã đồ đệ của ta Bạch thái tử, ta cũng đều không có ra tay, hiện giờ càng không có ý định ra tay.
Hình Xích Đế lạnh lùng nói:
- Bạch Thương Hoang. Ngươi đến tột cùng là muốn làm gì, không ngại nói thẳng ra chứ. Nếu ngươi nói ở chỗ này cùng ta tám một chút, cũng không quá dọa người như vậy chứ.
Bạch Nguyệt Võ thánh Bạch Thương Hoang mỉm cười nói:
- Ta chỉ muốn nói với ngươi, ba ngày sau ta nghênh đón thiên kiếp lần thứ tư, mặc kệ thành công hay không, tiếp theo ta cũng không tồn tại trên đời này, mà thế lực bốn mươi bảy đảo. Ta cũng lười tiếp tục xử lý, chuẩn bị tìm người nối nghiệp.
Hình Xích Đế hơi tức giận nói:
- Ngươi không phải nói với ta, người tìm người nối nghiệp chính là tiểu tử này chứ?
Bạch Thương Hoang mỉm cười nói:
- Như thế nào không được? Cho nên nếu ngươi ra tay với vãn bối Bạch Nguyệt yêu tộc, thì giống như là khiêu chiến với ta. Đều vượt qua ba lần thiên kiếp, cũng có chút lão làng, ta tự nghĩ không có thủ đoạn hơn Ngũ Long Đế Quyền của ngươi, nhưng ngươi nhất định cũng không nắm chắc, mà ta còn có bảy mươi hai đạo sát khí cùng với Bích Diễm Âm Lôi đao nữa!
Hình Xích Đế hừ lạnh một tiếng, coi như cam chịu. Truyện "Đại Viên Vương "
Bạch Nguyệt Võ thánh tính tình kì dị, không có nắm chắc phần thắng, thì không dễ dàng ra tay. Hình Xích Đế khiêu chiến toàn bộ cao thủ thiên hạ, nhưng cũng rất kiêng kị kẻ thành danh còn chậm hơn một nửa thời gian so với phản đồ Quảng Hàn cung.
Bởi vì mỗi lần mỗi khi hắn muốn khiêu chiến với Bạch Thương Hoang, không lý do đều nhớ tới đòng dạng kẻ phàn đồ Thập biến Ma Phật Đà Tốn Ngột Khung (*). Bình sinh chỉ một lần thảm bại,