Ta cần lực lương! Ta muốn biến hóa lớn hơn nữa!
Vương Phật Nhi điên cuồng ngửa mặt lên trời hét lớn, thân thể hắn sau khi hấp thu vô tận nguyên khí trong thiên địa, rốt cuộc lần thứ hai lớn hơn gấp đôi. Bình thường hóa thân cự viên của hắn chỉ có trăm thước, vì đó là trạng thái hắn có thể khống chế tốt nhất. Hiện tại tuy rằng thể hình bạo tăng gấp đôi, nhưng lại có nguyên khí vô tận bạo tẩu trong người, làm cho hắn không có cách nào khống chế.
Nhưng Vương Phật Nhi cũng không muốn khống chế cỗ lực lượng này, hắn cần chính là đem cỗ lực lượng này [email protected] tiết ra ngoài, đóng băng đại dương.
Với trạng thái phát chiêu cuồng bạo như vậy, Vương Phật Nhi căn bản không thể nào cam đoan có thể chuẩn xác, nhưng mà oanh kích trên mặt biển, chỉ cần không hướng lên bầu trời, nên căn bản không cần tới độ chính xác.
Đóng băng mặt nước biển với tốc độ nhanh hơn gấp đôi, Vương Phật Nhi một đường thẳng tắp chạy đến trước mặt thái cổ Thương Long. Truyện "Đại Viên Vương "
Ồ đầu tiểu hầu tử linh hoạt, ngươi như thế nào lại biết thần thông Thập Biến Ma Phật Đà chứ? Môn hạ Bạch Thương Hoang, khi nào lại học bản lĩnh Ma Phật Đà Tốn Ngột Khung?
Tính toán cùng đầu thái cổ Thương Long này xuất chiến, Vương Phật Nhi cũng cùng mọi người có ý nghĩ giống nhau, nhưng thật không ngờ lần này không bị thái cổ Thương Long công kích, lại nghe được đầu thái cổ Thương Long miệng phun nhân ngôn.
Chẳng qua giọng Thương Long này thật sự lớn, sóng âm cuồn cuộn, so với nghìn cái sét đánh cùng vạn cái lôi đình còn vang dội hơn, căn bản không cần công kích, chỉ riêng sóng âm này cũng đẩy lui thân hình Vương Phật Nhi.
Tiền bối! Ngài thế nào hiểu được tiếng người chứ? Chẳng nhẽ ngài thực sự nghe theo lời con cháu. Muốn đi giết hạm đội bốn mươi bảy đảo sao?
Đầu thái cổ Thương Long đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, vang lên ầm ầm như tiếng sấm, làm Vương Phật Nhi không thể không đưa tay bưng kín lỗ tai. Đợi đến khi thái cổ Thương Long cười xong, cuồng phong theo bên người như vòi rồng xông qua, sau đó trên mặt biển yên tĩnh trở lại.
Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta chỉ là một đầu thú ngu xuẩn, nhờ con cháu phụng dưỡng mà phải ngủ ngon sao?
Vương Phật Nhi ho khan một tiếng, muốn tìm vài lời vỗ mông Thương Long, nhưng lại không biết nên nói gì. Đầu Thần thú thú này hiển nhiên trí tuệ cũng như người xưa, nghe cái gì không hợp, liền ra tay bá đạo, chỉ sợ mình lúc ấy thật dính kết quả thật thảm a.
Tiền bối, vãn bối xuất thân Đại Lạn Đà tự, mới tiếp nhận sự ủy thác của Bạch Thương Hoang tiền bối, chưởng quản thế lực bốn mươi bẩy đảo. Tuy rằng ta không hiểu quan hệ giữa Đông Ngao tộc và bốn mươi bảy đảo. Nhưng đứng ở vị trí này, tự nhiên phải có trách nhiệm, nếu tiền bối nhất định phải giết hạm đội bốn mươi bảy đảo, vãn bối hiển nhiên sẽ không trốn tránh, chỉ cần vãn bối còn một hơi thở. Nhất định sẽ giết Đông Ngao tộc không còn một mống, giết tận giết tuyệt!
Thái cổ Thương Long thấy Vương Phật Nhi sĩ khí sục sôi, lần thứ hai khẽ cười một tiếng, mở miệng nói:
- Bạch Nguyệt Yêu tộc không hổ là từng chưởng quản người Trung thổ. Ngươi nói được lời này, ta nghe qua đã ba lần, Nhưng mỗi một lần đều làm cho ta thập phần khó chịu! Tiểu hầu tử ngươi lá gan không nhỏ a!
Vương Phật Nhi nghe được lời này của Thái cổ Thương Long, nhất thời kinh hãi đến lắp bắp, hỏi:
- Ba lần? Ngoài Võ Thánh lão nhân gia, còn có ai cuồng ngạo như vậy chứ?
Thái cổ Thương Long lắc lắc cái đầu lớn, sau đó mới lên tiếng:
- Bạch Thương Hoang còn chưa có lá gan này, lần đầu là Thủy Câu Thần, lần thứ hai là tên Vương khốn kiếp Ma Phật Đà, lần thứ ba thì chính là tiểu tử không biết sống chết nhà ngươi.
- Thủy Câu Thần? Ma Phật Đà?
Lần đầu nghe thấy trường hợp mình có thể sánh vai với hai vị tiền bối này, Vương Phật Nhi nhất thời kinh hãi đến ngay người. Lớn tiếng kêu:
- Thế lão nhân gia Võ thánh với người tại sao biến can qua thành tơ lụa? (TK: Dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau.)
Thái cổ Thương Long hừ một tiếng, vẫn chưa trả lời câu hỏi, mà một lúc sau mới lên tiếng:
- Người này có chút ti tiện, thủ đoạn của hắn làm cho ta thấy liền căm giận. Ngươi muốn nghe được để tính kế trước sao?
- Không phải do Đông Ngao tộc xinh đẹp, khiến cho ngài vì hậu thế mà buông tha một lần chứ?
Thái cổ Thương Long nói cho Vương Phật Nhi lời này, liền có một ngụm nước miếng phun ra, hóa thành cơn sóng gió động trời, trên mặt biển nhất thời dung chuyển.
Ta đoán chắc là đúng rồi, không biết có chọc làm đầu đại nê thu (cá trạch – thằng này đang nói xiên xỏ đấy) này uy hiếp không, Thủy Câu Thần phù hộ, đại nê thu này không thẹn quá hóa giận chứ!
Lời cầu nguyện của Vương Phật Nhi thập phần hữu hiệu, đầu Thái cổ Thương Long kia vẫn chưa phẫn nộ, ngược lại dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm Vương Phật Nhi hồi lâu, lúc sau mới thản nhiên nói:
- Ngươi có nguyện ý cùng ta ký kết một minh ước, chỉ cần ngươi sau này không mạo phạm Đông Ngao tộc, ta liền tha cho đồ khốn bốn mươi bẩy đảo các ngươi!
Vương Phật Nhi đưa tay vuốt vuốt mũi, thở một hơi dài đem thiên địa nguyên khí hấp thu xuất ra ngoài, liền khôi phục lại trạng thái bình thường. Sau đó hỏi:
- Phần minh ước này có phải là quá sơ sài không, hay là tiểu tử xin thảo một phần điều khoản tường tận, ngài thấy thế nào? Truyện "Đại Viên Vương "
Con ngươi to lớn cùng thần sắc Thương Long lộ ra vẻ kỳ quái, thật lâu mới lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn định ra minh ước thế nào, nói nghe thử xem!
Tinh thần Vương Phật Nhi nhất thời phấn khởi, lớn tiếng nói:
- Ta nghe nói Đông Ngao tộc chủ yếu sinh sống dưới đáy biển, không bằng thế này, hễ là trên đảo xem như thuộc phạm vi thế lực bốn mươi bẩy đảo, mặt nước biển xung quanh năm trăm dặm cũng tính là nơi neo đậu thuyền cũng tính là phạm vi thế lực bốn mươi bẩy đảo chúng ta. Ngoài ra, chỉ cần mở tuyến đường hàng đạo (đi lại giữa các đảo) thuộc về chúng ta, còn lại thuộc về lãnh địa Đông Ngao tộc.
- Nếu mà nổi lên xung đột, ở phạm vi bốn mươi bẩy đảo, mặc kệ người thế lực nào, đều phải theo quy củ bốn mươi bẩy đảo trừng phạt. Mà trong phạm vi Đông Ngao tộc, đều theo gia quy Đông Ngao tộc…
Vương Phật Nhi cuối cùng cũng quan tâm đến một ít chính trị, đối với quyền lãnh hải có chút hiểu biết, nên lý luận này nói ra rõ ràng mạch lạc, nhưng cố làm cho phức tạp, tỏ ra vô cùng công bằng, làm Thái cổ Thương Long trong lòng cũng âm thầm đồng ý.“Dựa theo minh ước này, Đông Ngao tộc ta liền có thể cùng với thế lực bốn mươi bảy đảo sánh vai, không bị lép vế, từ khi Bạch Thương Hoang phát triển ở Đông Hải đến nay, Đông Ngao tộc thật sự là lực bất tòng tâm. Ta lại không có khả năng cùng Bạch Nguyệt tộc trở mặt. Những tên khỉ kia bản lĩnh lại cao cường, nếu mà ép chặt quá, chỉ sợ con cháu ta cũng không hay ho gì!
Nghĩ đến đây, Thái cổ Thương Long liền đồng ý với các điều khoản Vương Phật Nhi đưa ra. Hơn nữa còn ước định sau nửa tháng, đi thần cung Đông Ngao tộc ký kết minh ước này.
Tâm tình Vương Phật Nhi cuối cùng cũng có chút vui sướng, vội vàng hỏi:
- Qua làn mưa gió tiền bối nhìn Võ thánh cùng Hình Xích Đế kia vượt qua thiên kiếp như thế nào?
Thái cổ Thương Long lắc đầu nói:
- Ta lúc ấy cũng không có nhìn thấy, chỉ cảm giác không gian có chút lõm vào. Tựa hồ như mở ra một thông đạo. Thái cổ thần thú chúng ta cùng lực lượng thế giới này quan hệ mật thiết, hòa hợp, không có cách nào đi qua thông đạo không gian đó. Cũng chỉ có tên điên Thủy Câu Thần mới có thể thông minh như thế, nghĩ tới thoát khỏi quy tắc hạn chế lực lượng thế giới này, Phá Toái Hư Không mà đi.
Mắt thấy gió dần tan đi, Vương Phật Nhi lo lắng hạm đội của bốn mươi bảy đảo, muốn quay về xem xét. Thì Thái cổ Thương Long đột nhiên nói:
- Ta có một số việc, muốn đi đại lục. Hay là ngươi đi cùng ta một chuyến.
Vương Phật Nhi mới định nói: “Thân thể nhân gia ngài lớn như thế, làm sao có thể lên bờ?”
Liền nhìn thấy Thái cổ Thương Long phóng xuất ra nguyên khí vô cùng vô tận, nguyên khí này tích lũy trong thân thể trăm triệu năm nên tinh thuần vô cùng, tuy rằng bị Thái cổ Thương Long bức ra ngoài cơ thể, lại ngưng tụ không có