Nghe được lời của Nhan Long Thanh Tuyết nói với Vương Phật Nhi, sắc mặt của Mục Vân Đề liền trở nên tái nhợt, lập tức quay đầu rời đi, ngay cả hạm đội của mình cũng không mang theo. Thấy Mục Vân Đề rời đi, tạo thành một vệt lửa dài trên không trung, Nhan Long Thanh Tuyết không nói gì chỉ thở dài. Quay đầu lại nói với Vương Phật Nhi:
- Vương Phật Nhi trụ trì, nếu như ngài đang rảnh rỗi, vậy hãy đi cùng ta một chuyến đến thần cung dưới đáy biển của Đông Ngao tộc a. Về sau Đông Ngao tộc chúng ta cùng bốn mươi bảy đảo nước sông không phạm nước giếng, duy trì hòa bình mãi mãi.
Vương Phật Nhi lắc đầu cười nói:
- Nhan Long Thanh Tuyết tỷ tỷ, Đông Ngao tộc là một trong Đông Hải tứ tộc, đã tồn tại ngàn vạn năm ở Đông Hải, mảnh đại hải này vốn phải là nơi Đông Ngạo tộc tung hoành, người cần gì phải nói lời uyển chuyển như vậy? Ta sẽ không cùng Đông Ngao tộc phát sinh tranh chấp đâu!
Nhan Long Thanh Tuyết mỉm cười nói:
- Có một số việc, chỉ sợ không đơn giản như ngươi muốn! Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi cười cười nói:
- Có một số việc, ta chưa hẳn là không đoán được. Đông Ngao Tộc có tổ tiên phù hộ, lại có bất thế kì tài giống như Nhan Long Thanh Tuyết tỷ tỷ đây, nếu còn sống khó khăn như vậy, nhất định là do trưởng lão trong tộc bảo thủ, đầu óc bị xơ cứng cả rồi. Đối phó với loại người như vậy, ta đã có chút thủ đoạn, không biết Nhan Long thanh Tuyết tỷ tỷ có muốn ta giúp một tay không?
Nhan Long Thanh Tuyết không khỏi mỉm cười, che miệng nói:
- Ngươi, đứa nhỏ này cũng có chút hứng thú, chẳng qua sự tình của Đông Ngao Tộc ta, còn chưa tới phiên ngươi, tân Võ thánh đại nhân tới quản, ngươi hay là cứ thống lĩnh bốn mươi bảy đảo của mình cho tốt đi a.
Bị Nhan Long Thanh Tuyết cự tuyệt, Vương Phật Nhi cười hắc hắc, trong lúc đang muốn nói chuyện, đột nhiên trên biển xông lên một cột nước, Bạch Phá Lãng đạp nước mà đến, khí thế so với vừa rồi còn mạnh hơn một bậc.
Nhan Long Thanh Tuyết khẽ chau mày, Vương Phật Nhi vượt lên trước, chắp tay nói:
- Bạch sư ca, ngài vừa rồi bị chìm xuống nước. Quả thật khiến cho ta lo lắng không thôi. Trong Đông Hải này ẩn tàng vô số Thái Cổ thần thú, rất là nguy hiểm a!
Bạch Phá Lãng cười khổ một tiếng, thản nhiên nói:
- Ta đã bại, đương nhiên sẽ không tranh đoạt Võ Thánh cung với ngươi nữa. Bốn mươi bảy đảo cùng với hạm đội do sư phụ lưu lại. Ngươi hãy tự lo liệu cho tốt. Bây giờ ta phải lên đường trở về Thương Mang Thần Châu rồi. Lúc trước vì tranh đoạt địa vị mà sư phụ lưu, ta đã không để ý gì đến cơ nghiệp của mình.
Vương Phật Nhi cười hắc hắc, nói:
- Bạch sư ca, nếu rãnh rỗi thì nhớ ghé chơi a! Ta nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo!
Bạch Phá Lãng nhún vai, nghênh ngang rời đi. Vương Phật Nhi nhìn nam nhân này ly khai, trong nội tâm đột nhiên cảm giác có chút hổ thẹn, Bạch Phá Lãng vì muốn kế thừa vị trí Võ thánh, nhất định đã chuẩn bị rất lâu, kết quả lại thua dưới tay mình, tâm huyết nhiều năm trở nên vô nghĩa. Kỳ thực Vương Phật Nhi cũng có thể cảm giác được, bốn gã đệ tử của Võ thánh này. Còn ẩn dấu đòn sát thủ, không có đem toàn bộ ra để đối phó hắn.
Bạch Phá Lãng vừa đi, cuộc chiến tranh đoạt Võ thánh cung này. Dĩ nhiên xem như kết thúc, Vương Phật Nhi đang muốn cùng Nhan Long Thanh Tuyết xem thần cung dưới đáy biển của Đông Ngao tộc, đột nhiên nghe được âm thanh ‘cạc’ ‘cạc’ quái lạ, hắn lập tức biến sắc.
- Băng Hỏa Huyễn Quang thành nuôi Long Thứu từ khi nào vậy?
Nhan Long Thanh Tuyết hơi ngạc nhiên, sau đó mới lên tiếng:
- Là thập tứ sư huynh Mục Vân Đề không biết từ nơi nào bắt được hai đầu Hắc Kim Long Thứu, chắc là chưa kịp mang đi!
Sắc mặt Vương Phật Nhi lập tức đại biến, hóa thành một đạo hàn quang. Lao thẳng tới Băng Hỏa Huyễn Quang thành, khi hắn đến ngoài cửa của Võ thánh cung, quả nhiên có hai đầu Hắc Kim Long Thứu cực lớn, bị người ta dùng xích sắt trói lại.
“Đây không phải là Long Thứu do Bạch Thái Giam tiền bối thu phục được sao?”
Vương Phật Nhi lập tức hét lớn một tiếng:
- Yến Bạch Hồng, Hồng Tử Điện, Hỏa Càn Khôn, La La Yên con mẹ nó lăn ra đây cho ta, mấy con Long Thứu này là sao đây?
Vương Phật Nhi giận dữ, không lựa lời nói. Nhưng bốn Đại tổng quản cũng là lần đầu nhìn thấy Vương Phật Nhi tức giận, lại thêm bọn người Bạch Phá Lãng trước đó đã có thái độ mập mờ, cho nên trong nội tâm cũng có quỷ, cùng tiến lên, cẩn thận đáp:
- Đây là hung thú do Thập Tứ công tử mang đến! Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa! "
- Thập Tứ cái rắm, đây là thần điêu do Đại Lôi Âm tự của ta nuôi dưỡng, Mục Vân Đề như thế nào có được?
Vương Phật Nhi rống to một tiếng, làm cho bốn tên Đại tổng quản này sắc mặt đại biến. Vẫn là Yến Bạch Hồng thấp giọng nói:
- Thập tứ công tử nói, trên đường đến đây có gặp một nữ tử, một lời không hợp liền…liền động thủ…hắn bắt giữ nàng kia, chiếm lấy hai đầu Long Thứu này...
Vương Phật Nhi giận đến bể phổi, nhấc chân đem Yến Bạch Hồng đá bay ra ngoài, dùng thanh âm rét lạnh tới cực điểm nói:
Mục Vân Đề đem nàng kia nhốt ở nơi nào?
Yến Bạch Hồng tranh thủ thời gian đáp:
- Nàng chắc là vẫn còn ở trên hạm đội bên ngoài! Thập Tứ công tử ra đi vội vàng, cũng không có đưa theo hạm đội!
Vương Phật Nhi nghe vậy liền xông thẳng lên trời, bay một vòng quanh các hạm đội, rồi hét lên:
- Tam đại thống suất đâu, mau đưa hạm đội của ta tách khỏi hạm đội của tên khốn Mục Vân Đề kia.
Nhan Long Thanh Tuyết lúc này cũng cảm giác được có chút không ổn, lập tức đuổi theo, chỉ vào hơn mười chiếc chiến thuyền được chạm trổ hình rồng nói:
- Kia chính là hạm đội của Thập tứ sư huynh, Vương Phật Nhi trụ trì, có chuyện gì mà lại khẩn trương như vậy?
Vương Phật Nhi lúc này làm gì mà có tâm tư để đáp lời nữa, lập tức xông lên một chiếc chiến thuyền, lớn tiếng quát hỏi:
- Nữ tử cưỡi Long Thứu bị Bạch Vân Đề bắt về hiện đang ở nơi nào?
Một lão giả, hình như là chưởng quản hạm đội này, đối mặt với Vương Phật Nhi đang quát hỏi, vậy mà lại không quan tâm chút nào, chỉ nhàn nhạt nói:
- Hạm đội này trên danh nghĩa thuộc về công tử nhà ta, Võ Thánh đại nhân, xin hãy rời bước!
Từ hai đầu Long Thứu kia, Vương Phật Nhi đoán được Khuynh Thành hiện đang gặp phải nguy hiểm, lòng hắn bây giờ nóng như lửa đốt, làm gì có tâm tư để kính già yêu trẻ nữa? Nghe vậy liền vung ra một trảo, lão giả kia lập tức bị băng hàn chân khí lốc xoáy, hút đến tay Vương Phật Nhi.
Lòng bàn tay tăng thêm sức mạnh, Vương Phật Nhi lạnh lùng nói:
- Công tử chó má gì chứ, nếu như ngươi không đáp được vấn đề của ta, ta sẽ lập tức giết toàn bộ người trên tàu, sau đó đi diệt cả nhà của công tử các ngươi! "
Lão giả kia trên mặt lộ vẻ khinh thường, đang lúc muốn nói chuyện thì Vương Phật Nhi đã xách lão giả này, trực tiếp xông vào trong khoang thuyền, có hơn mười tên gia tướng của Mục Vân gia, tiến đến ngăn cản, nhưng tất cả đều bị Vương Phật Nhi dùng một chiêu đao khí quét bay ra ngoài.
- Ngươi muốn diệt cả nhà của Mục Vân gia ta, ít nhất cũng nên hỏi qua, Mục Vân gia có những nhân vật nào, sản nghiệp gia tộc trải rộng bao nhiêu a!
Vương Phật Nhi trên tay xiết chặt, lão giả kia lập tức thở dốc:
- Ta không thích nghe nói nhảm kiểu này, ta muốn biết nàng kia hiện ở nơi nào?
Nhan Long Thanh Tuyết đột nhiên nhẹ nhàng bước đến, nói với Vương Phật Nhi:
- Vương Phật Nhi trụ trì không thể lỗ mãng, vị lão nhân gia này chính là Đại tổng quản của Mục Vân gia. Đã đi theo bốn đời gia chủ Mục Vân sư huynh, đức cao vọng trọng... "
- Móa bà tám, ngươi câm miệng lại cho ta, cho dù có Đông Hải Thương Long bảo hộ. Ta cũng không ngại mỗi ngày đi trộm giết vài đầu súc sinh Đông Ngao tộc để nhắm rượu đâu. Ta không tin đầu long lười biếng kia, có thể bắt được ta khi ta sử dụng Ly Loan thần biến.
Thần sắc của Nhan Long Thanh Tuyết lập tức thay đổi, cho dù là Võ thánh Bạch Thương cũng chưa từng vô lễ với nàng như vậy. Chẳng qua, nàng cũng biết lời của Vương Phật Nhi nói là thật, Thái Cổ Thương Long sớm đã có tâm tư, muốn đem bốn mươi bảy đảo luôn uy hiếp đến tử tôn của mình biến mất khỏi thế gian.
Tuy rằng Võ thánh Bạch Thương không làm gì được được Thái Cổ Thương Long, nhưng Thái Cổ Thương Long cũng chẳng làm gì được vị Võ thánh đại nhân này, nếu thật muốn k!ch thích lửa giận của Võ thánh, trừ phi nàng có thể thủ hộ hậu duệ của mình cả ngày lẫn đêm, bằng không thì Đông Ngao tộc bị tổn hại là điều không thể tránh khỏi.
Lần này thay đổi, Vương Phật Nhi làm chủ nhân của bốn mươi bảy đảo, nếu so với Võ Thánh thì không biết yếu hơn bao nhiêu lần. Thái Cổ Thương Long cũng đã nhen nhóm ý định này. Nhưng đối mặt với Ly Loan biến, Thái Cổ Thương Long biết rõ chính mình đuổi không kịp, căn bản