“Sư phụ a , nguyện phật tổ phù hộ người, đồ nhi sợ là bất lực rồi.” Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi mặc dù rất muốn tỏ lòng hiếu tâm tới mật báo cho Cưu Ma La, nhưng bốn năm bàn tay trên thân thể đã đem toàn bộ huyệt đạo của hắn phong bế lại, muốn nhúc nhích một đầu ngón tay cũng phải hỏi qua người bên ngoài xem có đồng ý không. Có nói cái gì cũng đều hữu tâm vô lực rồi .
“Được rồi, Được rồi, đã thành hôn xong rồi, ông để ta đưa nữ nhi trở về đi, đừng trói nó ở đây nữa.”
Trung niên mỹ phụ kia khoé mắt đẫm lệ, nàng kiềm chế không được liền cầu khẩn Trương tướng quân. Vị đại tướng quân này trầm ngâm một lúc, gật đầu đáp ứng, trung niên mỹ phụ kia liền ôm lấy tân nương đi vào hậu điện.
Vương Phật Nhi mặc dù không hy vọng vào việc đêm nay mình có thể vào động phòng, hắn cũng không có bản lĩnh để hành động được như người lớn. Nhưng đã bái thiên địa, không mất gì tự nhiên có được tân nương, quả thật có chút mới mẻ.
“Xin hỏi Trương đại tướng quân, chẳng biết đêm nay tiểu tế ta có thể trở về chăng ?”
“Trở về? Tuyệt đối không thành vấn đề, đêm nay ngươi ngủ ở thư phòng đi, người trẻ tuổi đọc nhiều sách một chút rất có chỗ tốt.” Trương Phong Phủ thần thái mệt mỏi thuận miệng trả lời Vương Phật Nhi, mấy gia tướng lập tức rất thô lỗ đem hắn vào thư phòng ở phía sau.
Nhớ tới đêm nay còn chưa được ăn cơm, Vương Phật Nhi liền kêu to vài tiếng nhưng những người này cũng không thèm để ý đến hắn, sau khi khoá trái cửa liền lập tức rời đi.
“Hừ ! Chỉ là một cánh cửa gỗ, có thể ngăn được ta sao ?”
Kiên nhẫn đợi cho bên ngoài yên lặng, Vương Phật Nhi vận kình muốn phá đại môn thư phòng, nhưng lại phát hiện kinh mạch khí huyệt toàn thân đã bị người ta dùng trọng thủ phong bế, một chút chân khí cũng không sử dụng được .
“Khổ rồi! những người này làm việc như thế nào lại cẩn thận vậy a ?”
Đặt mông trên một cái ghế sang trọng trong thư phòng, Vương Phật Nhi nhàm chán ghé mắt nhìn lên án thư, lập tức đến mò mẫm sờ soạng lung tung một hồi, hắn cầm lên xem vài ngọn bút, cảm thấy tựa hồ mấy ngọn bút này thường xuyên được người ta sử dụng, ngòi bút đã bị mài mòn không ít.
Một điều khác biệt nhất, tại cuối án thư bên hướng đông có bày một ngọn bút màu sắc rực rỡ nhất, trên thân có khắc những hình khối vô cùng diễm lệ, thân bút tỏa ra một thứ ánh sáng thuần khiết, đúng là một cây bút cực kỳ trân quý. Vương Phật Nhi nhìn nhất thời trong lòng mừng rỡ. Thuận tay lấy ra một cuộn giấy vẽ trên án thư, tiện tay múa bút vẽ lên.
Mang một dáng vẻ như một đứa trẻ buồn chán, một tâm trạng hồ đồ vẽ bậy bạ một bức tranh mỹ nữ thời hiện đại. Vương Phật Nhi tiếp tục nghịch ngợm một trò chơi vẽ người mẫu ở kiếp trước còn đang dang dở, mới vẽ được phân nửa cũng chưa có cơ hội để tiếp tục. Hắn trong lòng suy tư nhớ lại một chút về người mẫu, từ phong thái đến thần sắc, từ dáng dấp đến y phục, ngòi bút khẽ lay động, một người mặc khôi giáp rực rỡ, lưng đeo trường kiếm hình thù kì lạ, tóc dài lất phất bay trong không trung, vẻ ngạo nghễ tại cô phong lần trước như một nữ võ thần sinh động hiện ra trên giấy.
Vẽ được khoảng hai ba giờ thì Vương Phật Nhi hết hứng, tiện tay ném ngọn bút xuống, tự ngắm nghía tác phẩm cũng cảm thấy rất hài lòng.
Trong bụng có tiếng sôi ùng ục lớn, Vương Phật Nhi cuối cùng cũng không đủ sức để cầm bức tranh thưởng thức thay cơm, nhìn xung quanh vài lần, hắn cả giận nói: “ Ta cũng không tin trong phòng không để một thứ gì đó ăn được. Nếu như ta không tìm ra, ta sẽ lấy hết toàn bộ đồ vật có giá trị.”
Trong thư phòng, đương nhiên là rất nhiều giá sách, sắp xếp đầy dẫy các loại thư tịch, dựa vào bên cạnh cửa sổ, có một chiếc giường trúc, một cái án thư chính là Vương Phật Nhi đang ngồi lên, và vài cái ghế tựa.
Vương Phật Nhi vất vả một phen mà không thu được gì, nỗ lực trước hơn chục giá sách đồ sộ, hắn chỉ ước mơ tìm ra một quyển thập dương thần công, cũng có thể tự an ủi tâm hồn trẻ thơ của mình. Đột nhiên một cơn gió lạnh lùa vào trong thư phòng, vô thanh vô tức xuất hiện ra một người.
Vương Phật Nhi trong lòng linh cảm thấy, bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện một vị khách không mời mà đến, nhất thời mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, mắng thầm: “Tá Ma giết lừa