Ban đêm, trong lúc cùng Tiểu Ngư ngồi trên sô-pha xem chương trình biểu diễn dịp xuân về, Lữ Thụ âm thầm suy nghĩ không biết mình nên sử dụng số điểm này như thế nào.Thoạt nhìn bây giờ điểm của hắn có hơn 2000 là rất nhiều, cao gấp ba lần so với lần trước đây nhưng hắn vẫn cảm thấy mình nên quyết định thận trọng một chút.Hiện tại bên trong cửa hàng chỉ có một vật phẩm, ai biết về sau còn xuất hiện thêm thứ gì hay khôngLữ Thụ thật không biết phải làm sao để vật phẩm khác xuất hiện.Trên TV trước mặt Lữ Thụ đột nhiên truyền ra tiếng nói cười của người dẫn chương trình:- Kính thưa quý vị, chương trình bầu chọn nghệ sĩ được yêu thích nhất sẽ kết thúc vào lúc 0 giờ ngày mai, hi vọng mọi người hãy mau chóng bỏ phiếu cho nghệ sĩ mình yêu thích nhất, tiếp theo đây mời mọi người thưởng thức màn biểu diễn của ảo thuật gia Lưu Thiên.Hắn liếc nhìn Lữ Tiểu Ngư rồi nói:- Chương trình này em đã xem tới ba lần mà vẫn không chán à, bầu chọn nghệ sĩ thì có gì hay ho, đáng xem đâu.
.
.- Anh mặc kệ em đi.Tuy trả lời Lữ Thụ nhưng con mắt của Lữ Tiểu Ngư vẫn không rời khỏi TV.Ngồi kế bên, hắn chỉ đành nghịch điện thoại.
Mở ứng dụng nhắn tin, vào group chat của lớp hóng một chút.
Bởi vì trong lớp của Lữ Thụ có vài tên bạn học ra tay hào phóng nên nhóm chat hiện giờ đang có một đống người chờ được phát lì xì.Lữ Thụ chợt thấy có hai bạn học nam gửi tin nhắn như sau:- Tớ về đến nhà rồi, mọi người đi đường chú ý an toàn.- Tớ cũng về đến nhà rồi, hahaha!Lữ Thụ ngẩng đầu, chợt phát hiện Lữ Tiểu Ngư đã không còn xem tivi nữa mà cô bé lại nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của hắn:- Lữ Thụ, bọn họ họp lớp nhưng không rủ anh đi cùng à.Lữ Thụ không chút nào bận tâm đáp:- Bọn họ biết anh không có dư tiền để đi chơi nên không rủ anh theo, cũng là chuyện bình thường.Lữ Tiểu Ngư khinh bỉ nhìn người trước mặt một cái rồi nói:- Như vậy mà anh cũng có thể nhịn được à?- Em không phải chủ nhà, không biết củi gạo dầu muối đắt.
Chờ sau khi em 16 tuổi, đi học còn phải đóng một đống lớn học phí đấy.Lữ Thụ tiếp tục giải thích.- Hiện tại nếu anh không biết để dành tiền, đến lúc đó sẽ rất khó khăn.
Điện cần tiền, nước cũng cần tiền, may mắn trong nhà còn đồ ăn, bằng không mùa đông này hai anh em mình đến rau quả cũng chẳng có để gặm nữa.Lữ Thụ dựa vào cái gối trên ghế sô-pha, trong đầu tự hỏi không biết đến bao giờ mình mới kiếm được nhiều tiền đây.- Lữ Thụ, hay là chúng ta mua xổ số đi?Nói đến đây hai mắt Lữ Tiểu Ngư liền sáng lên không ít, lúc trước con bé xem tin tức thì thấy có vài người trúng mấy ngàn vạn nên mới nảy ra cái ý nghĩ này.- Toàn bị ngầm khống chế kết quả đấy.Lữ Thụ híp mắt khinh bỉ nói:- Xổ số cũng là một loại thuế của người nghèo, không ăn được đâu.- Thế nhưng lỡ trúng thật thì sao?Lữ Tiểu Ngư có chút không phục nâng cao giọng hỏi, người khác có thể trúng, dựa vào cái gì anh em họ không thể trúng.- Đến lúc đó em có thể mua thật nhiều khoai tây chiên luôn á.Trong mắt Lữ Tiểu Ngư, tiền chỉ dùng để mua đồ ăn mà thôi, món ăn hiện tại cô bé thích nhất là khoai tây chiên.Nghe thấy mấy chữ khoai tây chiên kia xong, Lữ Thụ nhanh chóng đứng dậy trở về phòng cầm ra một bịch khoai tây chiên vị cà chua, hắn lấy một miếng bỏ vào trong miệng rồi nhai rôm rốp.Thấy thế Lữ Tiểu Ngư không khỏi trợn tròn mắt lên:- Lữ Thụ, khoai tây chiên giòn lắm đúng không?Lữ Thụ lườm cô bé một chút, thuận mồm nói:- Hả, để anh ăn thử cho em nghe là biết thôi.Cảm xúc tiêu cực đến từ Lữ Tiểu Ngư: +299 điểmPhốc, Lữ Thụ xém chút là phun hết đống khoai tây chiên đang nhai trong miệng ra ngoài rồi, oán niệm nhóc con này tại sao lại lớn đến thế được nhỉ.
.
.- Cho em, mau cho em đi, hồi sáng vốn dĩ anh mua cho em cơ mà!Lữ Thụ cũng không tiếp tục chọc con bé nữa, trả lại bịch khoai tây chiên cho Lữ Tiểu Ngư.Hồi sáng vì muốn xem nơi xảy ra hỏa hoạn có gì đặc biệt không nên hắn đã chạy tới đó quan sát một lúc, tính đi tính lại thì nơi ấy cũng không quá xa, chỉ cách nhà họ ba trạm xe bus mà thôi.Sau khi tới nơi và thấy hiện trường không có gì đặc biệt, cháy trụi sạch.
Lữ Thụ chỉ đành tay không quay về, cũng thuận tiện mua cho Cá Nhỏ bịch khoai tây chiên mà con bé thích ăn nhất.Cô nhóc này có một cái tật xấu nhỏ, đó là trên tivi xuất hiện quảng cáo đồ ăn mới nào là con bé đều muốn ăn cả, gần nhất chính là quảng cáo khoai tây chiên...Vốn dĩ hai người họ sống nương tựa với nhau được vài năm, thỉnh