Khi chủ nhiệm lớp Thạch Thanh Nham kẹp một chồng bài thi bước vào, sự chú ý của đám bạn học mới quay trở lại hiện thực.Cho dù ngày mai tất cả mọi người đều thức tỉnh thì hôm nay vẫn phải làm bài kiểm tra cẩn thận...Thạch Thanh Nham đứng trên bục giảng, nhìn đám học sinh bên dưới:- Thầy biết tâm trạng các em trong những ngày này có chút kích động, có lẽ là tâm trí vẫn còn đang du lịch ở đâu đó chưa về, nhưng thầy vẫn phải nhắc nhở các em một câu: còn một năm rưỡi nữa là các em phải thi tốt nghiệp rồi, nếu như hiện tại các em bị tụt lại, vậy đến lúc đó sẽ vô cùng khó khăn, thầy chỉ nói thế thôi, các em tự suy nghĩ.
Còn việc hôm qua các em cũng thấy rồi, có sức mạnh nhưng không có văn hóa, cảnh sát vẫn bắt các em đi như bình thường.Thạch Thanh Nham tuy không nói toạc ra, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu, mà Lữ Thụ lúc này lại cảm thấy cực kỳ bội phục Thạch Thanh Nham.
Vị chủ nhiệm lớp của mình vô cùng có trách nhiệm, ngày hôm qua chủ nhiệm lớp 7 bị đánh, cả dãy nhiều giáo viên như vậy nhưng chỉ có thầy Nham dám đứng ra can ngăn.Diệp Linh Linh nhỏ giọng nói với Lữ Thụ:- Này, cho tớ chép bài với, làm người tốt cả đời sẽ được bình an.Diệp Linh Linh vừa mở miệng, bạn học một bên khác liền vứt mị nhãn qua, bộ dáng ngươi biết nên làm gì rồi đấy.Đây chính là thời điểm hiếm hoi mà mọi người cảm thấy Lữ Thụ hữu ích, tối thiểu có thể giúp mình vượt qua bài thi khó khăn.Nếu như nhìn theo góc độ học tập, Diệp Linh Linh vẫn cảm thấy mình ngồi cùng bàn với Lữ Thụ chính là việc may mắn rất lớn, bởi vì mỗi lần kiểm tra Lữ Thụ đều cho mấy người xung quanh copy bài.Cũng không phải hắn chủ động cho bạn học xem bài để kéo mối quan hệ, mà là sau khi hắn làm bài xong chỉ để ở đó, không che giấu, cũng không chủ động.Đây thuần túy là tính cách của Lữ Thụ mà thôi, hắn thấy có cho chép hay không chẳng sao cả, loại kiểm tra thế này không quan trọng, có thể copy là bản lĩnh của người ta, không cần thiết phải kéo cừu hận.Nhưng, hiện tại thì không giống rồi...Lữ Thụ hít một hơi thật sâu, mình chờ đợi khai giảng không phải đều vì mấy bạn học đáng yêu này ư?!Lúc thời gian kiểm tra trôi qua một nửa, bài kiểm tra của Lữ Thụ đã được viết đầy, lúc này con mắt của Diệp Linh Linh bắt đầu tỏa ánh sáng, bạn học xung quanh cũng rục rịch theo.Lúc đầu Lữ Thụ đặt tờ giấy thi đầu tiên sang bên cạnh, mọi người vừa mới chuẩn bị chép thì Lữ Thụ lại lật một phát...Đám bạn học xung quanh thầm nghĩ, cứ lật đi, chép trước chép sau dù sao cũng là chép, kết quả vừa mới chuẩn bị chép, Lữ Thụ lại lật ngược lại...Lật lật, trong vòng một phút, Lữ Thụ đã lật đến hai mươi lần, cứ ba giây con hàng này lật một phát!Ánh mắt mọi người nhìn hắn lật bài thi muốn trợn cả ra ngoài!Bạn học xung quanh tức muốn chết, ngươi không muốn cho người khác chép bài thì có thể nói thẳng ra mà!Cảm xúc tiêu cực đến từ Diệp Linh Linh: +70.Đến từ.
.
.Chỉ một đợt lật giấy, bạn học xung quanh đã góp cho hắn hơn 300 điểm cảm xúc tiêu cực!Nhìn thấy ghi chép thu nhập, Lữ Thụ kém chút nữa cười thành tiếng.Tuy nhiên tiếng lật giấy của Lữ Thụ đã làm thầy chủ nhiệm chú ý:- Lữ Thụ, em đang làm gì vậy, yên lặng một chút đi.- Dạ vâng.Lữ Thụ trả lời.Lúc này bạn học xung quanh mừng rỡ, lập tức cảm thấy Thạch Thanh Nham quá đỉnh, hiện tại Lữ Thụ cũng không thể tiếp tục lật qua lật lại nữa rồi.Mọi người vụng trộm nhìn về phía bài thi của Lữ Thụ, nhưng mà...!Lữ Thụ đã gác cùi chỏ lên bàn, bàn tay kết lại đặt trước mũi ra vẻ trầm tư...Trầm tư em gái ngươi, dùng hai tay che bài thi như thế!Lương tâm của ngươi có cắn rứt không?Ha ha ha, không chỉ không có, mà còn cảm thấy đắc nữa, Lữ Thụ không ngừng vui vẻ, vui vẻ tiếp tục trầm tư.Một đợt này, lại mang đến cho Lữ Thụ hơn 200 đểm cảm xúc tiêu cực.Lúc trước cho bọn họ chép, là bởi vì thấy cho dù điểm bọn họ có cao đi nữa thì cũng không có ảnh hưởng đến bát cơm nhà mình.Nhưng hiện tại lại khác, hôm qua mấy người còn nói xấu ta, ta cho mấy người chép mới lạ.Hiện tại bài thi không phải mục đích cuối cùng của hắn, mà chính là điểm cảm xúc tiêu cực