- Mì tôm gì chứ, anh nấu cho em bát mì hạt điều nha.
Lữ Thụ không muốn đi chút nào, trời lạnh thế này còn phải ra ngoài mua mì tôm, năm hết tết đến rồi, muốn mua mì phải đi qua hai con đường đến cửa hàng tiện lợi mới có.- Anh nấu mì chẳng có mùi vị gì cả, em không ăn, anh đi mua mì tôm cho em đi!Lữ Tiểu Ngư không vui.- Anh không đi.Lữ Thụ nói xong liền muốn cởi giày ra.- Vậy anh đập quả hạch đào nhỏ anh mang trên cổ cho em ăn nhé.Ánh mắt Lữ Tiểu Ngư lóe sáng.- Đập cái con khỉ, em đừng nhớ thương nó nữa được không?Cả người Lữ Thụ đều không thoải mái, thứ hắn mang trên cổ không phải là hạch đào, chỉ là đường vân bên trên nhìn hơi giống mà thôi, với lại nó còn đen đen tròn tròn không bình thường nữa.Thứ này thoạt nhìn thì không có gì lạ, nhưng nó là vật duy nhất có ở trên người hắn khi hắn bị bỏ lại ở cô nhi viện.
Tuy Lữ Thụ hay lên án những nhân viên trong viện không có trách nhiệm, nhưng hắn phải thừa nhận nhân phẩm của bọn họ vẫn rất đoan chính, nếu không từ sớm nó đã chẳng còn nằm ở trên cổ hắn rồi.Đối với người khác cái quả “hạch đào” ấy chẳng có tí tác dụng gì cả, nhưng đối với Lữ Thụ mà nói thì nó lại là một món đồ không bình thường chút nào.Vạn nhất.
.
.
Hắn nói là vạn nhất, cha mẹ của hắn nếu như muốn thông qua vật ấy tìm lại hắn thì sao, đây chẳng phải là một tín vật ư?Nhưng hắn đối với hai tiếng "cha mẹ" này cũng không có quá nhiều cảm xúc gì, nhiều năm sống một mình như vậy vẫn rất tốt, hơn nữa hắn cũng đã quen rồi.Lúc trước có một cặp vợ chồng muốn đến cô nhi viện nhận nuôi trẻ mồ côi.
Khi viện trưởng nắm tay dẫn hắn đến gặp cặp vợ chồng kia thì hắn đã rất mong đợi vào hai tiếng cha mẹ ấy.Nhưng sau khi bọn họ chê bai hắn nhiều bệnh không muốn nhận nuôi thì sự mong đợi kia cũng đã sớm tan thành mây khói.
Mình dường như… cũng không cần cha mẹ cho lắm nhỉ,Lữ Thụ thỉnh thoảng sẽ thầm nghĩ như vậy đấy.Nhưng nếu bảo hắn vứt bỏ quách cái sợi dây “tín vật” kia đi để chấm dứt tất cả những mong đợi về cha mẹ, thì...vẫn có chút không bỏ được.- Anh nói lại một lần nữa nhé, thứ này không thể ăn đâu cá nhỏ.Lữ Thụ nghiêm túc bảo.- Thuốc đông y của người khác em còn dám uống, cái này là gì mà không thể ăn chứ?Lữ Tiểu Ngư không phục.Lữ Thụ nghe thế chỉ muốn ngất, mẹ kiếp, coi như em lợi hại!- Lữ Thụ, anh thay đổi rồi, trước kia anh không phải như thế này!Lữ Tiểu Ngư bình tĩnh nói.- Năm ngoái anh còn giúp em...Lữ Thụ cố kiềm nén cơn nóng giận:- Lữ Tiểu Ngư, em đủ rồi đấy.
Anh nói cho em biết, nếu như em còn coi phim tình cảm xong nói linh tinh nữa thì anh sẽ đập ti vi cho xem!- Vậy anh phải bồi thường cho chủ nhà 800 tệ lận đó.Lữ Tiểu Ngư tỉnh táo phân tích.- Được rồi, được rồi, anh đi, anh đi mua mì tôm cho em, thế được chưa?Lữ Thụ quay người bước ra cửa.Đứng ở cửa ra vào, Lữ Thụ nắm thật chặt cổ áo mình, mùa đông ở Lạc Thành quả thật khắc nghiệt quá.Bỗng nhiên trên mí mắt hắn cảm thấy hơi ướt át, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, không biết từ lúc nào mà khắp nơi đã giăng đầy bông tuyết trắng xóa rồi.Bông tuyết nhỏ vụn tựa như nhung vậy, chầm chậm bay xuống trên mặt đất lạnh giá, trên mái hiên, và cả trên người của Lữ Thụ.Quan hệ của mình và Lữ Tiểu Ngư tại sao lại tốt như thế?Hắn đứng dưới màn tuyết lạnh lẽo nhìn hồi lâu, cũng không nghĩ rõ ràng được, có lẽ bởi vì nó vốn đã như thế rồi.Đại khái là vào một ngày năm hắn 14 tuổi ở cô nhi viện, khi ấy hắn đang bị bệnh, thay vì trêu chọc hắn như những người khác thì Lữ Tiểu Ngư lại rót cho hắn một ly nước ấm, cô bé còn giúp hắn gọi viện trưởng đến nữa.Có lẽ những người không có chỗ dựa ít nhiều đều sẽ vô thức dựa vào sửa ấm cho nhau.Cũng có lẽ Lữ Tiểu Ngư tín nhiệm hắn, ỷ lại vào hắn, làm cho hắn có một loại ý thức trách nhiệm không tên nào đó.- Thôi, mặc kệ là thứ gì.Lữ Thụ cười nhẹ, nếu trên đời đã không có cha mẹ không có thân nhân, vật thì có thêm một đứa em gái chẳng phải đã là quá tốt sao, cho dù đứa em gái này ngày nào cũng hành hắn quay mòng mòng cả lên, chỉ hận không thể đè nó ra đánh vài cái cho hả giận.Sắc trời mùa đông đêm dài ngày ít, cộng thêm hôm nay là mồng ba tết nên trên đường chẳng có mấy người qua lại, lâu lâu mới thấy được