Lúc tan học, vốn dĩ Lưu Lý muốn mời Lý Thanh Ngọc ăn một bữa cơm để an ủi, nhưng kết quả lại bị trực tiếp cự tuyệt.
Chuyện này cũng rất bình thường, tâm trạng mấy người vừa đuổi ra khỏi nơi ấp ủ ước mơ của mình, không cần nghĩ cũng biết.Sự tình dị năng giả ảnh hưởng quá lớn đến những người có khả năng thức tỉnh như bọn họ, tính cách lo được lo mất của mọi người bị phóng đại lên rất nhiều.
Lữ Thụ nghe nói tên Lý Tề lớp 7 kia đã trầm mặc không nói một lời nào từ lúc công bố danh sách đuổi học đến giờ.Lữ Thụ thì khác, trong lòng hắn vẫn luôn bình thản, sau khi tan học hắn liền đi mua trứng gà, bởi vì trong nhà chỉ còn có mấy quả mà thôi.
Nếu như không mua vậy sáng mai sẽ không có cách nào mở hàng được.Sau khi nghĩ ngợi một chút, hắn liền mua thêm một quả cà chua, một củ dưa leo, còn có 5 đồng tiền thịt nữa.Tuy trong nhà còn cà chua nhưng mùa đông vẫn chưa qua, Lữ Thụ bọc tấm nhựa che lại không kín dẫn đến việc cà chua chưa chín nổi, căn bản không cách nào ăn được.Lữ Thụ cảm thấy tối nay về phải sửa lại cái lều nhựa của mình, nói gì thì nói chất lượng của đồ nhà trồng được tốt hơn nhiều, gọi là lều nhựa chứ thực chất chỉ là một tấm plastic cũ người ta vứt đi, hắn nhặt ngoài đường mà thôi.Tối nay Lữ Thụ định làm cho Tiểu Ngư hai món, thứ nhất là trứng chiên cà chua, món thứ hai chính là dưa leo xào thịt.Tuy Lữ Tiểu Ngư mỗi ngày đều có trứng gà để ăn, nhưng ăn cơm không có thịt thì không được, cho nên mỗi tuần Lữ Thụ đều mua thịt cho cô bé ăn vài hôm, vì lo cô bé không đủ chất dinh dưỡng.Lữ Tiểu Ngư lúc nhỏ đều sẽ ăn sạch thịt, nhưng 2 năm gần đây cô bé lại chủ động nhường hai phần ba cho Lữ Thụ, bởi vì lúc đó thân thể Lữ Thụ quả thật rấtyếu.Cuộc sống như thế rất có tư có vị, Lữ Thụ nhìn lấy Lữ Tiểu Ngư ăn cơm mình nấu, sẽ có một loại cảm giác thành tựu kỳ quái...Hắn cảm thấy một đứa cô nhi như mình cũng có thể nuôi sống người khác, loại chuyện này đối với Lữ Thụ mà nói quả thật rất đáng kiêu ngạo, hơn đứt mấy kẻ phải vứt con vào trại mồ côi rồi.Hắn vốn không phải là người có tài nấu cơm, tuy mùi vị không tệ nhưng hình dáng món ăn quả thật không có một chút thẩm mỹ nào cả.Lữ Tiểu Ngư rất thích món trứng chiên cà chua của Lữ Thụ, bởi vì trứng gà là món dễ ăn nhất từ trước đến nay, cho dù chan canh vào thì Lữ Tiểu Ngư cũng có thể ăn đến hai bát.Cho nên sau khi Cá Nhỏ nhìn thấy hai tay Lữ Thụ xách cà chua và thịt về thì mắt liền sáng rực lên.- Lữ Thụ Lữ Thụ, tối nay chúng ta được ăn trứng chiên hả?Dù nhìn sơ là biết nhưng cô gái nhỏ vẫn muốn xác định lại một chút.- Đúng vậy đấy.Sau khi vào nhà, Lữ Thụ cất đồ ăn, vừa rửa tay vừa nói:- Em mau vo gạo đi, bóc bao gạo mới lần trước chúng ta mua trong siêu thị ra.Rất nhiều người không biết hài tử nhà nghèo sống khổ ra sao đâu, ngay cả gạo cũng phải mua hai loại, gạo giá rẻ bình thường vẫn mua, một loại gạo đắt thỉnh thoảng cắn răng mua một lần, dành để ăn vào những dịp lớn.Nếu như Lữ Thụ nói chuyện này cho những bạn học của mình nghe, đảm bảo đám người kia nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc hỏi: Gạo không phải chỉ có một loại màu trắng thôi à?...Bóc tỏi, đánh ba quả trứng gà cho đều rồi thả tép tỏi vào chảo dầu đảo lên, không lâu sau một mùi thơm phức liền tản ra.Lữ Thụ làm đồ ăn xong thì cơm cũng vừa chín, đợi Cá Nhỏ bới cơm và bày thức ăn lên, cả hai ăn chả khác gì hổ đói.Cơm nước xong xuôi Lữ Thụ bèn gọi Lữ Tiểu Ngư đến hỗ trợ:- Lần này cà rốt chúng ta trồng phát triển không tốt lắm, chắc là tấm nhựa xảy ra vấn đề rồi Cá Nhỏ ơi.Rất nhanh hai người một lớn một nhỏ lập tức bật đèn pin điện thoại soi soi nơi trồng rau củ, cuối cùng phát hiện ra có hai chỗ do đóng không kín mà bị hở ra, khiến gió lạnh liên tục lùa vào.- Lữ Thụ, nếu cà chua chín, vậy anh có làm món trứng chiên cà