Hiện tại nhiệt độ bên ngoài chắc tầm bốn, năm độ âm, nếu như người kia mà nằm trong đống tuyết một đêm, kiểu gì cũng sẽ bị phế đi mà thôi.
Nếu không may thậm chí còn có thể xảy ra án mạng luôn!- Em ở trong phòng đi, anh ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.
Lữ Thụ nhỏ giọng dặn dò Lữ Tiểu Ngư.Kết quả hắn chỉ vừa nói xong, góc áo đã bị Tiểu Ngư nắm chặt lại, con bé cũng không nói câu nào mà chỉ đứng giương mắt nhìn chằm chằm hắn.- Bỏ anh ra!Lữ Thụ thấp giọng kêu.Cảm xúc tiêu cực đến từ Lữ Tiểu Ngư: +50.
.
.Phốc, em quậy cái gì? Bây giờ ra ngoài nguy hiểm lắm đó.Lữ Thụ nghĩ nghĩ một chút rồi lên tiếng:- Em bám sát phía sau anh đừng lên tiếng, nhất định phải nghe lời đấy.Lữ Tiểu Ngư lập tức đồng ý, cái đầu nhỏ không ngừng gật nhìn qua đáng yêu vô cùng.
.
.Hai người nhẹ tay mở cửa đi ra ngoài, trước tiên Lữ Thụ nhanh chóng dò xét bộ dáng của người này.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn đến hắn liền giật cả mình, người đang nằm trên đống tuyết đằng kia không phải là người nghệ sĩ biểu diễn xiếc bị nhóm mặc đồ đen bắt đi hồi chiều sao!Lữ Thụ cảm thấy chuyện này bắt đầu thú vị rồi đấy, hai người áo đen vừa đi thì đến lượt người này ngã xuống trước cửa nhà mình, Lữ Thụ quan sát sắc mặt trắng bệch của anh ta, nhận ra người nọ dường như đã rất suy yếu.Mình nên làm sao bây giờ?Anh ta không phải bị mang đi rồi à, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi này? Lữ Thụ chắc chắn đội phòng cháy chữa cháy mặc áo đen kia sẽ không có đủ lòng tốt mà thả người này đi một cách dễ dàng như vậy.Lúc này hắn có thể đoán chắc trăm phần trăm rằng trận hỏa hoạn vừa rồi nhất định có liên quan đến con hàng trước mặt, đơn giản vì năng lực của đối phương có liên quan đến lửa.Đêm mồng ba tết bỗng nhiên lửa cháy ngập trời, còn vị này lại chẳng biết từ đâu xuất hiện không phải đã nói lên quá rõ rồi ư.Thậm chí Lữ Thụ còn có suy đoán, vì để thoát thân nên tên này đã cố tình biến Lạc Thành trở thành một cây đuốc, hai người đàn ông áo đen khi nãy rất có thể đang lùng bắt người này.Nhân tâm quả thật hung ác, vì chạy trốn mà châm một mồi lửa lớn như thế, không biết bên trong hỏa hoạn có ai thiệt mạng hay không.Đương nhiên, Lữ Thụ biết tất cả cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.Tuy vậy hiện tại hắn chỉ sợ mình bị vướng vào vụ này.Có người nói, năng lực càng cao trách nhiệm càng lớn.Lữ Thụ cảm thấy loại quan niệm này rất đúng, mình vẫn là kẻ yếu, quản tốt việc của bản thân là được rồi.
Làm người phải có chút tự tư, nếu cứ sống vô tư thì đến lúc gặp khó khăn, kẻ chịu thiệt thòi vẫn chỉ là bản thân mình.Nếu như lúc này mà mấy người áo đen kia quay lại vậyLữ Thụ hắn coi như xong đời rồi.- Làm sao bây giờ? Có nên cứu anh ta không?Lữ Tiểu Ngư ngửa đầu hỏi Lữ Thụ.- Anh làm gì biết hô hấp nhân tạo, với lại hô hấp nhân tạotrong tình huống này có chút không phù hợp lắm thì phải.Lữ Thụ phiền muộn nhìn người thanh niên đang nằm trên mặt đất:- Hay là chúng ta gọi 115 đi, bây giờ em vào nấu một bát canh gừng, như thế có lẽ sẽ giữ lại được một mạng cho anh ta, cơ mà hình như gọi 115 đến khám bệnh tại nhà rất tốn tiền đấy, tiền này không thể để phí như vậy được, hay là chúng ta cứ nói mình không quen biết người này, chờ lúc anh ta tỉnh dậy rồi tự đi.
.
.Đối với Lữ Thụ mà nói, tiền phí gọi 115 rất cao, khẳng định không thể phung phí cho một người lạ hoắc lạ huơ được.
Mình gọi 115 rồi cho anh ta bát canh gừng là đã hết lòng giúp đỡ rồi.Cảm xúc tiêu cực đến từ Lương Triệt: +70.
.
.Trong ý thức Lữ Thụ đột nhiên hiện lên một câu này, bây giờ người có thể cho hắn điểm số từ cảm xúc tiêu cực chỉ có vị trước mắt này thôi, nhưng mà người bị ngất sao có thể còn ý thức để biết xung quanh đang có chuyện gì xảy ra được chứ?Đệch mợ, lừa tôi à.
.
.Lữ Thụ đen mặt, đây có khác gì hành vi của mấy người giả bộ bị đụng xe để lừa gạt tiền bảo hiểm đâu cơ chứ?!Vì sao anh ta