Tiểu Thố Thố là con thỏ tinh được hắn mua ở chợ nô lệ về hầu hạ Tiểu Nhân Ngư
" Hay người đừng sợ Tiểu Thố Thố đây! "
Một cô nương nhỏ nhắn đáng yêu với hai cái tai cô cụp xuống run rẫy đứng chắn trước mặt cậu
" Ngươi cũng sợ..sao? "
Cậu kéo tiểu thố xuống, nó ôm cậu, cậu cũng ôm nó run rẫy nhìn cái con thần ưng kia nằm bất tĩnh dưới đất
" Sao...sao nó giãy hoài vậy? "
Thố Thố lấp bấp không nói thành lời
" Nó...nó sẽ không sống dậy gấp chúng ta đi đấy chứ? "
Cậu nghe nó nói xong còn run cầm cập hơn
" Ta không biết...huhu...!! "
Đột nhiên tiểu thố thố bị túm lấy cổ áo rồi kéo vụt qua một bên, cậu cũng ngước nhìn theo thì thấy
" Sao vậy? Sao lại khóc sướt mướt thế này "
Đại Xà cuối người lấy tay lau đi nước mắt cho cậu.
Vừa thấy hắn cậu liền òa lên mà khóc rồi giơ tay lên đánh đánh vào người hắn nhưng lực yếu vô cùng
" Ngươi...ngươi! Huhu..huuu "
Đại Xà vừa thấy cậu khóc uất ức thì thật sự rất xót
" Nương tử đừng khóc! Sao lại ngồi trên đất rất lạnh "
Đại Xà nói xong liền nhanh chống bế cậu lên ôm vào lòng vừa xót vừa yêu
" Sao vậy nói vi phu nghe nào! Đừng khóc vi phu xót "
Cậu uất ức úp mặt vào lòng hắn
" Hư...sao ngươi lại mất tích đến 3 ngày như thế...! Biến mất...tiêu khôn..g nói ai biết hết "
Cậu lại đánh đánh vào người hắn vẻ uất ức vô cùng
" Là vi phu không tốt đã để nương tử chịu uất ức rồi "
Đại Xà nâng niêu Tiểu Nhân Ngư mà dỗ dành
" Hức...đương nhiên là tại ngươi...ngươi bỏ mặc ta ở đây với con gà đó..nhỡ nó...nó mổ ta thì sao..ngươi...oaaaaaaaa "
Thật ra là cậu đang giận việc hắn bỏ đi tu luyện gì đấy không thèm nói người ta một tiếng
" Nương tử nó là Thần Ưng không phải gà vả lại gà sẽ không ăn cá còn sống đâu "
Đúng hắn nói đúng! Cậu làm sao có thể ngang ngược mà cãi
" Ngươi...ngươi...ta!!! "
Cậu cau mày, răng trên cắn vào môi dưới uất ức không thể nói được.
Hắn là muốn