Thẩm Diệc Thanh bởi vì quá mức hưng phấn mà không khống chế được ngoại hình, chui vào trong rừng cây nhỏ, bóng dáng phút chốc biến mất trong đêm, Thẩm Diệu bật đèn pin đuổi theo, cao giọng hô: “Thẩm Diệc Thanh, anh chạy cái gì!”
Thẩm Diệc Thanh kích động đến mất hết hình người, để không căng rách quần áo đành phải vừa chạy vừa cởi quần áo, thoạt nhìn hệt như một tên biến thái! Thẩm Diệu thì cầm đèn pin liều mạng chiếu về phía trước, nhưng Thẩm Diệc Thanh chạy trốn quá nhanh vả lại cây cối quá dày, cho nên Thẩm Diệu cũng nhìn không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy động tác của bóng người phía trước thực quỷ dị.
Động tác của Thẩm Diệc Thanh hơi khựng lại, lấy tốc độ tay vô cùng sét đánh cởi quần, xong liền như tia chớp tiếp tục chạy trốn, tua giao phối rốt cuộc được giải phóng khỏi hết thảy trói buộc vô cùng nghênh ngang đón gió tung bay!
Ánh mắt Thẩm Diệu sắc bén bắt giữ được động tác khựng lại cộng khom người của Thẩm Diệc Thanh, miệng lập tức há to như có thể nhét vào cả một tua giao phối!
Thẩm Diệu: “…”
Mình điên rồi sao? Sao mình cảm thấy nam thần của mình mới nãy dường như vừa chạy vừa cởi quần!?
Thẩm Diệu dùng sức xoa xoa mắt đồng thời giơ cao đèn pin muốn nhìn rõ ràng, nhưng tốc độ chạy của Thẩm Diệc Thanh quả thực nhanh như lừa hoang thoát cương, tích tắc đã chạy ra khỏi phạm vi tầm mắt Thẩm Diệu và bỏ đi món quần áo cuối cùng trên người! Kraken bảo bảo tức khắc hóa ra nguyên hình giơ cao quần áo giày vớ của mình, quơ xúc tu chạy như điên trong rừng rậm tối đen! Xúc tu dưới thân gần như hóa thành tàn ảnh!
Bởi vì quá kích động, cả người kraken bảo bảo hóa thành nguyên hình đều biến thành màu hồng, thoạt nhìn giống như là bị chưng chín, Thẩm Diệc Thanh chạy một chốc, đầu óc dần dần tỉnh táo, ý thức được chạy quá nhanh quá kéo dài sẽ có vẻ rất phi nhân loại, vì thế hắn mãnh liệt phanh xúc tu lại đứng yên trong bóng đêm.
Lúc này thế mà hắn còn không quên nỗ lực duy trì giọng nói gợi cảm từ tính, nâng giọng hô: “Diệu Diệu, em đứng ở đó đừng cử động.”
Thẩm Diệu sắp sốt ruột điên lên, nghe vậy cũng đành phải đứng lại, nhìn nơi mà đèn pin không chiếu đến được ở phía trước, lớn tiếng hỏi: “Thẩm Diệc Thanh anh xảy ra chuyện gì đó?”
Thẩm Diệc Thanh ở trong bóng đêm điên cuồng vứt xúc tu, dịu dàng nói: “Diệu Diệu.”
Mặt Thẩm Diệu đỏ lên: “Tôi đang nghe… vì sao anh lại chạy?”
Thẩm Diệc Thanh đâm tua giao phối xuyên qua thân cây, đồng thời điều chỉnh dây thanh quản làm cho giọng mình có vẻ khàn khàn: “Em thật sự quá đáng yêu, vừa nãy tôi khó kiềm lòng nổi, sợ mình sẽ nhịn không được làm ra một vài chuyện quá đáng với em…”
“Anh đừng đánh vào cây, coi chừng tay.” Thẩm Diệu vội chặn lại, lại nhỏ giọng biết rõ còn hỏi: “Chuyện gì quá đáng…”
Thẩm Diệc Thanh thẹn thùng dùng xúc tu bao quanh đầu, trong bóng đêm hệt như con lật đật màu hồng hưng phấn lắc tới lắc lui, giọng điệu vừa trầm thấp vừa từ tính: “A, em nói xem?”
Thẩm Diệu mềm mại đáp: “Ồ, tôi biết rồi.”
Dừng một chút, Thẩm Diệu hỏi: “Lại nói… mới nãy hình như tôi thấy anh vừa chạy vừa cởi quần.”
Thẩm Diệc Thanh sợ tới mức giật nảy mình, cả viên bạch tuộc chiên tức khắc từ màu hồng biến thành màu trắng.
Màu trắng có nghĩa là kraken bảo bảo sợ hãi, ở dưới đáy biển mỗi lần bị ba ba đánh ót bởi vì làm sai chuyện, kraken bảo bảo đều biến thành màu trắng như vậy.
Đúng vậy, kraken bảo bảo không có cái bộ phận như mông, nên khi phụ huynh trừng phạt con trẻ thì tự nhiên cũng không có mông gì để đánh, đành phải đánh ót.
Thẩm Diệc Thanh trắng bệch: “Em nhìn lầm rồi.”
Thẩm Diệu dây dưa không bỏ: “Nhưng mà tôi thấy anh khom lưng, còn ngừng một chút…”
Thẩm Diệc Thanh xấu hổ đến phát xanh: “Tôi bị vấp rễ cây, thiếu chút nữa ngã, liền khom lưng đỡ chân.”
Cái thứ như ký ức thật sự không dựa dẫm được, Thẩm Diệu nghe hắn nói như vậy, cảnh tượng vốn dĩ đã mơ hồ trong trí nhớ lập tức thay đổi bộ dáng, cậu càng hồi tưởng càng cảm thấy Thẩm Diệc Thanh giải thích có lý.
Huống hồ Thẩm Diệc Thanh căn bản không có lý do vừa chạy vừa cởi quần, Thẩm Diệu nghĩ.
Trong rừng cây yên tĩnh một chốc, Thẩm Diệu nhẹ giọng hỏi: “Chuyện đó, anh từng có bao nhiêu bạn trai, có thể nói thật cho tôi biết không?”
Thẩm Diệc Thanh tẩy sạch hiềm nghi một cách kỳ tích, màu sắc hết trắng bệch, cảm giác hưng phấn mãnh liệt mà nụ hôn đầu tiên mang đến cũng dần dần biến mất, Thẩm Diệc Thanh biến trở về hình người, vừa mặc quần áo trong bóng đêm, vừa trả lời vấn đề của Thẩm Diệu: “Em là người đầu tiên.”
“Tôi còn chưa đáp ứng anh đâu.” Thẩm Diệu bĩu môi, đá bay hòn đá nhỏ bên chân, “Anh không thành thật như vậy,