Trong đống đồ vụn vặt đó chỉ có hai thứ có giá trị nhất, trải qua thương nghị thống nhất của bốn người họ đêm qua, sau cùng đã quyết định chia nó cho tiểu sư đệ.
Thấy Dịch Huyền nhận lấy, Diệp Tố lại móc móc trong túi trữ vật, cuối cùng móc ra một xấp phù chú nhiều nếp nhăn, rút ra một tấm trong số đó đưa cho hắn ta: “Ta vẽ suốt đêm qua đó, không biết hiệu quả thế nào, xem như là quà chia tay đại sư tỷ tặng cho đệ đi.
”“Đại, sư, tỷ, ta, cũng, muốn.
” Minh Lưu Sa bên kia kéo giọng nói đi qua đòi phù chú.
“Đều có hết.
” Diệp Tố quay người phân cho mỗi người mười tấm.
Năm người trong viện quá trẻ tuổi, lại không ai hiểu về phù sư, nên hoàn toàn không biết chuyện Diệp Tố làm ra có bao nhiêu đáng sợ.
Không có bất kỳ một phù sư nào có thể dễ dàng vẽ ra nhiều phù chú như vậy trong một đêm.
Tật Tốc phù này quả thực cấp thấp, nhưng Diệp Tố cũng chỉ mới Trúc Cơ.
“Đi thôi.
” Sau khi Diệp Tố chia phù chú xong thì hét lên rời đi với ba người họ, rồi đưa lưng phất tay với Dịch Huyền.
Dịch Huyền cúi đầu nhìn Tật Tốc phù nhăn nhó trong tay, cuối cùng vẫn là nhận lấy nó.
…Bốn người họ đi xuống Cửu Huyền Phong, lại đi qua sân thí luyện trống trải, lúc này mới bước ra khỏi Thiên Cơ Môn.
Diệp Tố quay đầu nhìn cổng lớn khí phái hình vuông huyền thiết khắc hoa với phong cách cổ xưa, ba chữ lớn “Thiên Cơ Môn” hùng hồn khắc ở phía trên cùng, chỉ đơn giản nhìn cánh cổng lớn này cứ giống như đâm thẳng lên mây xanh, nhưng ai biết được tông phái của bọn họ lại nghèo rớt mùng tơi.
“Đại sư tỷ, chúng ta đi về hướng nào?” Tây Ngọc hỏi.
Toàn bộ Tu Chân Giới tọa trấn ngay trung tâm sơn mạch bồng lai, bốn tông Ngũ Hành Tông, Hợp Hoan Tông, Vạn Phật Tông và Đan Tông phân ra giữ Đông Nam Tây Bắc, mặt khác Côn Lôn Phái nằm ở phía Tây Bắc đỉnh Côn