Quanh năm chinh chiến, chỉ huy vô số chiến dịch, người đàn ông đã có huyết tính thấm vào tận xương tủy, lại càng không nói tới Hoắc Bắc Thần người này đã có một loại áp lực trời sinh, không nói không giận đã gây áp bức cho người đối diện, dưới lời nói tức giận này quả thật như tiếng sấm nổ đánh thẳng vào lòng người.
Người đàn ông trung niên đuổi theo bỗng run rẩy nhưng rất nhanh gã khàn giọng gào lên: “Đế quốc đã bỏ qua tử tội, mặc dù nó phạm tội cũng không đáng chết, mày giao nó ngay cho tao, tao đưa nó đến Giám Sát quân! Nó…”
“Giám Sát?” Hoắc Bắc Thần cười lạnh, trong đáy mắt uy nghiêm đáng sợ: “Sao tôi lại phải đưa gã đến hậu hoa viên nhà ông chứ?”
Người đàn ông trung niên bị nghẹn khí nhưng gã không chịu từ bỏ, cố già miệng nói: “A Nham là tướng quân đế quốc, nó phạm tội đương nhiên phải giải quyết trên tòa án dân sự, không thể để mày cưỡng ép mang người đi như vậy, đây chính là lạm dụng hình phạt riêng!”
Gã gào lên câu này, nhiệt độ xung quanh bỗng lạnh xuống mấy độ.
Trên sân bay rộng lớn, hai dòng người tạo lập thành thế cục riêng rẽ.
Một phe đứng thẳng tắp đều là chiến sĩ mình đồng da sắt, một phe hoa phục gia thân là một đám quý tộc mập mạp bất kham.
Hai phe thế lực va chạm như nước với lửa nổi lên từng đợt hơi nước nóng bỏng, giằng co không phân liên tiếp hết đợt này đến đợt khác, đây là một hình ảnh thu nhỏ của đế quốc ngân hà mấy ngàn năm nay.
Mãi cho đến khi ở giữa xuất hiện một người đàn ông.
Một người đứng ở giữa, dùng khí chất hung hãn như lưỡi dao sắc bén chọc thủng cục diện bế tắc này.
Hắn câu môi, cười lạnh: “Lạm dụng hình phạt riêng, Trần nguyên lão đã an bài cho tôi tội danh này mà tôi không làm gì, quả thật đã phụ lòng người sao?”
Hoắc Bắc Thần dùng giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng từ tốn nói, lại khiến cho Trần Lập An chợt trợn tròn mắt: “Mày… mày tính làm gì? Hoắc Bắc Thần, nếu mày dám tổn thương một cọng tóc của nó, tao tuyệt đối không tha cho mày, toàn bộ Trần gia sẽ không tha cho mày, mày…”
Gã rống lên, Hoắc Bắc Thần lại giống như không nghe thấy, hắn giơ tay đột nhiên bóp cổ tên đàn ông trên tay nhấc lên.
Trần Nham đã sợ đến cháng váng, cuối cùng cũng đứng thẳng nhưng lại khúm núm không ra hình dạng. Gã quá sợ Hoắc Bắc Thần, sợ phát khiếp, từ khi biết chiến dịch Barrington đã kết thúc, Nguyên Soái hào về tới đế đô thì gã đã biết người đàn ông này nhất định sẽ tìm tới, nhất định sẽ không bỏ qua!
Nhưng… gã không muốn chết, thật sự không muốn chết! Trong hai tháng này, gã bị cha giấu trong nguyên viện lão, không hề bước ra khỏi cửa lớn giống như một con chuột trong cống rãnh không ngừng lẩn trốn, nhưng vô dụng, hoàn toàn vô dụng, Hoắc Bắc Thần tìm được gã, vẫn phát hiện ra hành tung của gã, cái tên điên này dám xông vào nguyên lão viện, vọt thẳng vào trong nghị viện của nguyên lão, cứ như vậy mà xách gã ra.
Trần Nham cho rằng đã trốn nơi này đã an toàn, cho rằng đã có nguyên lão viện làm chỗ dựa thì sẽ không phải chết, gã cho rằng….
“Buông tha tôi, các hạ!” Trần Nham khóc vô cùng chật vật: “Tôi không cố ý, không cố ý, tôi thật sự…”
“Không cần nói với tôi.” Đôi mắt Hoắc Bắc Thần sâu thẳm không hề ánh sáng, quá mức lạnh lùng khiến lòng người sợ hãi, giọng nói hắn rất nhẹ như gió lạnh thổi qua vách núi, âm lương lạnh lẽo mang đến sợ hãi và tuyệt vọng cho lòng người: “… Tự đến nơi mình sớm phải đến để xưng tội với người vô tội đi.”
Lời hắn vừa dứt, Trần Nham tê dại da đầu, mắt như muốn nứt ra: “Mày không dám, sao mày dám, mày…”
Lời nói chưa xong thì vĩnh viễn tan biến ở giữa đoạn cổ họng.
Trong phút chốc, máu tươi như tơ tằm phun ra xé rách không gian trở thành hình ảnh cố định.
Phần lớn mọi người đều không nhìn thấy nguyên soái làm cái gì.
Nhưng thực tế máu me lại làm tất cả trợn to mắt, không phát ra âm thanh.
Trần Nham —— đứa con trai Đại Trần hầu tước yêu thương nhất, một tên quý công tử được chiều đến khốn nạn bị chém đứt đầu ở trước mặt mọi người!
Trần Lập An gào lên như bị đào mất tim, bay vọt tới, khóc thét lên: “A Nham! A Nham! Con trai của ta!”
Gã khóc khàn cả giọng, thành viên nguyên lão viện phía sau gã cũng hoàn hồn, trong đáy lòng từng người phát lạnh, con người bắn ra phẫn nộ và oán hận trắng trợn: “Hoắc Bắc Thần! Cậu giết hắn, cư nhiên…”
Người kia nói còn chưa dứt lời, Hoắc Bắc Thần quay đầu, đôi mắt đen thẳm quét qua, dùng giọng nói lạnh lẽo nói: “Hắn đã chết nhưng các người nên nhớ kỹ, đừng tưởng như vậy đã trả đủ mạng sống của nửa tinh cầu!”
Chỉ một câu nói, hoàn toàn dập tắt lửa giận của nguyên lão viện.
Bọn họ động đậy cũng không dám, từng người như con rối cứng ngắc đứng tại chỗ, chỉ có Trần Lập An liều mạng ôm con mình, khóc đến bất tỉnh.
Hoắc Bắc Thần quay người, cũng không quay đầu mà rời đi.
Toàn bộ chiến đội đi theo phía sau hắn, kèm theo đó là cảm giác máu tanh và trống trải nồng đậm trong không khí, hành động nhất trí bước chân vào trong chiến cơ.
Không ai dám cản, thậm chí không ai dám chất vấn thêm một câu.
Bởi vì mấy triệu mạng người ở Vân Chưng tinh, không ai gánh vác nổi!
Toàn bộ quá trình này, Ninh Vũ Phi đều mất hồn mất vía, cậu không nhớ gì cả, không nhớ rõ Trần Nham là ai cũng không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng ngay khi nhìn thấy Trần Nham thì trong lồng ngực trào dâng phẫn nộ như dã thú giương nanh múa vuốt, rít gào, thét vang, hận không thể xông lên cắn đứt họng kẻ nọ!
Cuối cùng là hận đến mức nào, oán ra sao mà đến tận khi mất trí nhớ vẫn ghi tạc như vậy.
Ninh Vũ Phi không nhớ, cậu chỉ biết rằng ngay tại khác Hoắc Bắc Thần chém đứt cổ Trần Nham, màn máu đỏ ngập trời kia, hình ảnh tàn khốc kia, khí thế bức người kia lại không khiến Ninh Vũ Phi cảm thấy sợ hãi.
Quanh quẩn trong ngực là một loại cảm xúc sung sướng khó tả, một loại giải thoát ngay sau đó là một loại chua xót xông thẳng đến chóp mũi, lan đến viền mắt khiến nước mắt suýt nữa thì lăn xuống… là mừng đến phát khóc.
Rõ ràng là hình ảnh máu me như thế, rõ ràng là người chết nhưng Ninh Vũ Phi lại vô cùng vui vẻ, vui vẻ đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Đáng chết, Trần Nham đáng chết, gã sớm nên chết!
Ninh Vũ Phi vừa kinh ngạc với tâm tình của mình, vừa bị tâm tình này cổ động mà bất giác chìm đắm trong đó.
Chiến cơ không trở về căn cứ mà yên lặng vòng qua nửa tinh cầu, từ mùa hạ trải qua mùa thu, từ lá rụng xuyên qua sương mù rồi dừng lại ở trong mảnh trời ngập tuyết.
Nguyên Soái hào giống như cự thú ngủ đông trong tuyết trắng, mà tuyết trắng vờn quanh nó tạo nên một phần mộ cô tịch.
Đáy lòng Ninh Vũ Phi run lên, nước mắt vốn kìm nén lại mất khống chế rơi xuống như nước lũ, chỉ điên cuồng trút ào ào ra ngoài tựa như chỉ như vậy mới có thể xả đi cảm xúc nặng nề trong lòng
Nơi này mai táng tất cả binh lính chết trận, tất cả… là tất cả… chiến sĩ thuộc về Nguyên Soái hào.
Bọn họ vì bảo vệ con người, bảo vệ quê hương mà dâng hiến tính mạng của mình, là anh hùng chân chính.
Tất cả mọi người đi xuống chiến cơ. Hoắc Bắc Thần dẫn đầu, trên người hắn còn dính máu, áo choàng đắp bên ngoài phần phật trong gió thành một đường cong đem tuyết trắng xóa hòa trộn với dòng máu đỏ tạo thành một hình ảnh chấn động lòng người.
Ninh Vũ Phi đi theo, đôi mắt chưa từng dời đi.
Mãi đến khi Hoắc Bắc Thần dừng bước.
Người đàn ông cao lớn đứng trước bia mộ, bởi vì cúi đầu nên khuôn mặt nghiêm nghị kia trở nên mơ hồ, tuyết trắng rơi trên quân trang đen tuyền giống như nhu hóa lưỡi dao sắc bén, tô đậm thêm vài phần bi tráng.
Ninh Vũ Phi trơ mắt nhìn, một người chấp chưởng bộ đội lớn mạnh nhất ngân hà, một người đàn ông viết lên truyền kỳ cả đời cởi bỏ mũ lính đại biểu vinh dự vô thượng đặt lên ngực phải, làm một lễ tôn kính chia buồn quân nhân.
Nguyện hồn thiêng trên trời, hãy yên nghỉ!
Vào giờ phút này, trong sương tuyết vô tận, dưới cái rét cắt da cắt thịt, Ninh Vũ Phi lại cảm nhận được một dòng nước ấm từ máu trào dâng không ngừng kích thích thần kinh, cuối cùng làm cho cả người nóng lên đủ để hòa tan băng tuyết.
Ninh Vũ Phi yên lặng cúi đầu, cậu không nhớ rõ những người này, nhưng không nhớ cũng không sao, bởi vì trước sau cậu vẫn cảm nhận được tất cả, lĩnh hội tất cả những thứ này, dù rằng đã quên nhưng thứ tình cảm đó đã dung nhập vào tận xương tủy không thể mất đi…
Đứng thẳng hồi lâu trong băng tuyết, đến khi rời đi, cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng thấy rõ cái tên viết trên bia mộ đối diện Hoắc Bắc Thần.
—— Chiến đội một ngân hà, thiếu tướng Phương Vinh.
Khi hàng chữ này nhập vào đầu, Ninh Vũ Phi giống như theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Kinh Hình phía bên trái.
Lúc này, Kinh Hình đang nhìn chằm chằm vào bia mộ, trên gương mặt anh tuấn của hắn không biểu lộ cảm xúc, chỉ là trong đôi mắt ấy không ngừng lăn xuống từng giọt nước mắt nóng hổi.
Một người đàn ông chỉ biết đổ máu lại rơi lệ.
Toàn bộ khoang tim của Ninh Vũ Phi như bị búa tạ nện xuống, vô số hình ảnh như lưu ly vỡ nát, từng mảnh từng đoạn đều rơi xuống, phản xạ dưới ánh sáng đem toàn bộ thảm kịch bi tráng chiếu rọi ra.
Ninh Vũ Phi nhắm mắt, đôi môi run rẩy kịch liệt.
Phương đại ca… Phương đại ca…
Trần Nham đã chết, các hạ không thất hứa, tự tay báo thù cho anh.
Cho đến lúc này, Ninh Vũ Phi mới mất khống chế mà khóc lớn.
Ninh Vũ Phi quên đi rất nhiều chuyện, nhưng chuyện như vậy, sao lại có thể quên chứ, sao lại có thể quên, sao có thể…
Vân Chưng tinh cầu là một hành tinh thủy tuyệt đẹp, có một lượng nước màu xanh lớn đặc biệt có lợi cho môi trường nhân văn, tạo nên một vòng sinh thái tuyệt vời.
Lúc đó bọn họ giải phóng hành tinh này từ trong tay Barrington hung tàn, bởi vì Ninh Vũ Phi cảm thấy nó giống trái đất nên chọn hệ thống phòng ngực toàn diện tiến hành ổn thỏa và phục hồi cho hành tinh này, lúc đó lưu lại đấy còn có thiếu tướng Kinh Hình và trợ thủ Phương Vinh.
Có đoạn ký ức này, Ninh Vũ Phi mới biết mình và Kinh Hình sao lại không thân nhau? Sao lại nhìn mặt đã ghét? Lúc đầu mới tham gia Nguyên Soái hào, người chăm sóc Ninh Vũ Phi nhất chính là Lý Đại Lỗi và Kinh Hình.
Có lẽ vạn vạn không thể ngờ tới, hậu quả cho việc sửa chữa vì chính tư tâm của một kẻ mà xảy ra tai nạn kinh khủng.
Trần Nham là một tên công tử bộ điển hình đến chực quân công, gã vốn vùi người yên ổn ở trong Nghi Cư tinh 568 giàu có, kết quả người Barrington bất ngờ xâm chiếm tinh cầu nhỏ đó, quân đội của gã bị đánh tan tác rồi dễ dàng bị hạ gục, không hề phản kháng.
Vừa lúc đó quân Barrington vẫn luôn là kẻ địch phong tỏa của Nguyên Soái hào, ngay sau khi chúng đáp đất thì Nguyên Soái hào gần như cũng xuất hiện, một số lượng lớn cơ giáp nhanh chóng hạ xuống mặt đất đánh trận.
Chủ tướng Barrington chạy trối chết, đây chính là thời điểm thừa thắng truy kích tốt nhất, sao Nguyên Soái hào có thể bỏ qua cơ hội này? Đuổi đến tinh cầu, một đường giết tới căn cứ thứ ba của quân Barrington, dùng ba ngày ngắn ngủi chiếm lại bảy hành tinh, trục xuất quân Barrington hung tàn ra khỏi lãnh thổ.
Nhưng không ngờ, vốn nơi an toàn nhất lại xảy ra bạo loạn tàn khốc.
Cho đến hôm nay, Ninh Vũ Phi vẫn không biết Trần Nham đang suy nghĩ cái gì, tại sao gã lại căm thù mình như vậy, tại sao nhìn thấy mình lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Bởi vì tranh giành tinh cầu nên trong hành tinh 568 giam giữ không ít quân Barrington, chỉ đợi mấy ngày sau sẽ đưa vào trong quân đội làm tù binh nhưng chưa tới lúc đó, Trần Nham
dựa vào thân phận quý tộc của mình, uy hiếp người chấp chính hành tinh lúc đó mà thả hết Barrington cuồng bạo đi.
Tại nạn vào lúc đó bắt đầu bạo phát.
Người Barrington là một chủng tộc vô cùng tàn ác, chúng hiếu chiến thiện chiến, không hề giống như con người dùng vũ khí mới có thể chiến đấu, tự thân chúng chính là một thứ binh khí đáng sợ, người Barrington từ cấp B trở lên đã có thể tay không phá phòng ngự rào thép.
Trần Nham thả chúng chỉ nghĩ cách muốn giết chết Ninh Vũ Phi nhưng gã ngu si không nghĩ tới trên hành tinh này còn có vô số bách tích vô tội khác. Một tinh cầu phế tích đang cần bổ trợ sao có thể càn quét được người Barrington cuồng bạo?
Gã vì tư tâm của bản thân mà tạo nên mối họa không ngờ tới!
Lúc đó Trần Nham còn rất đắc ý, gã vừa vặn dùng chính nguyên liệu ở khu giam giữ quân Barrington bỏ thêm vào khoang nguyên liệu của mình để thừa thế trở về đế đô tinh. Gã muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, không muốn rơi vào nguy hiểm, gã nghênh ngang rời đi, lưu lại máu tươi chảy đẫm nửa tinh cầu.
Trước mắt Ninh Vũ Phi hoàn toàn mơ hồ, ký ức trong đầu cũng hoàn toàn mơ hồ, tràn đầy màu đỏ máu cùng tiếng thét tuyệt vọng hỗn loạn vào máu thịt be bét.
Chiến sĩ trấn thủ ở Vân Chưng không nhiều, dù sao đây cũng là tinh cầu có phòng thủ khá tốt, lúc này hai tinh hệ lớn nhất đế quốc đang chiến hảo lượn lờ nên không có nhiều sức chiến đầu để phân phối đến mỗi tinh cầu, bọn họ có thể làm chỉ là lưu lại nguồn năng lượng mở ra phòng ngự, sau đó ép chặt chiến tuyển bức lui quân Barrington.
Nhưng không ai ngờ, sẽ xuất hiện một Trần Nham!
Chiến sĩ lưu lại Nguyên Soái hào có thể rời đi, tinh hạm của họ có nguồn năng lực sung túc và chỉ cần rời khỏi tinh cầu này thì những người Barrington đó sẽ không làm gì đến bọn họ.
Nhưng ai sẽ rời đi? Ai có thể rời đi chứ?
Bọn họ sẽ dùng chính sức mạnh có hạn của mình để liều mạng tinh cầu này.
Đó là một trận chiến không thấy ánh sáng, phần lớn nhân viên hậu cần đều chưa chuẩn bị tốt còn người điều khiển cơ giáp chỉ có hai người —— Kinh Hình, Phương Vinh.
Nhưng thứ họ đối mặt lại là người Barrington cuồng bạo gấp mười lần họ.
Ninh Vũ Phi vẫn làm ghế phụ, nhưng lần này cậu lại bước lên làm ghế chủ, vô cùng mới lạ, vô cùng lạ lẫm nhưng liều mạng là xông lên.
Chỉ cần kiên trì thì Nguyên Soái hào sẽ có cứu viện, chỉ cần chống đỡ thì chiến hữu của họ sẽ đến dẹp hết thứ này.
Cũng chỉ có thể bảo vệ. Phía sau họ còn có mấy triệu người dân vô tội, trước họ chính là Barrington điên loạn hung tàn, bọn họ chính là hàng rào chắn giữa, dù không đủ mạnh, dù không đủ kiên định nhưng không thể lùi lại mà phải tiến về phía trước!
Mãi đến hết một ngày sau, ‘Chiến Thần’ từ trên trời giáng xuống giống như Chiến Thần chân chính, dùng tư thế mạnh mẽ dứt khoát dẹp loạn chốn này.
Toàn bộ người Barrington người bị giết chết, khi Hoắc Bắc Thần đi xuống từ trong cơ giáo, thấy tinh cầu màu xanh nhuộm đẫm máu và gương mặt thống khổ của dân chúng và… binh lính của hắn.
Bị trọng thương, sắp chết, tuyệt vọng và sợ hãi nhưng không hề có binh lính nào lui bước.
Kết thúc tai nạn nhưng căn nguyên tội ác vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Trần Nham sao?
Không, chân chính tạo nên mấy thứ này chính là sâu mọt cao cao tại thượng kia!
Ninh Vũ Phi khóc vô cùng chật vật. Phương Vinh đã chết, chết ở một trận chiến không nên có. Ninh Vũ Phi chỉ cần nghĩ thôi thì đau đớn đã phủ kín toàn bộ khoang ngực, bởi vì cậu không am hiểm ghế chủ cho nên Kinh Hình và Phương Vinh đều không ngừng chỉ đạo cậu, dù không nói như đều có ý che chở Ninh Vũ Phi.
Chiến đấu hung mãnh như vậy, cục diện rối răm như vậy, dưới tình huống đến bản thân cũng không lo nổi như vậy, bọn họ không chỉ không từ bỏ cậu mà còn cố mở một đường sống cho cậu.
Đến cuối cùng, Ninh Vũ Phi sống mà người cùng đùa giỡn cậu, luôn cười với cậu, một người chỉ vào cậu chê cậu quá gầy đã chết, trở thành một phần bia mộ lạnh lẽo không biết tức giận.
***(post:thatloanbatnhao.wp.com)
Trở về Nguyên Soái hào, Ninh Vũ Phi vẫn chìm trong trạng thái thất thần. Lý Đại Lỗi bưng ly nước nóng, sốt ruột nhìn Ninh Vũ Phi, muốn an ủi lại không biết nói cái gì, bộ dáng lù khù đi vòng tới vòng lui như kiến trong lòng chảo.
Cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng hoàn hồn, nhìn thấy Lý Đại Lỗi thì không khỏi thở dài, nhận lấy nước nóng, nói: “Em không sao, thù của Phương đại ca đã được báo.”
Ba năm, kết thúc chiến dịch Barrington trở về đế đô tinh, Nguyên Soái hào có rất chuyện cần làm, rất nhiều nợ nhưng không vội, từng người từng người, từng thứ từng thứ đều phải trả, ai cũng đừng mong sẽ chạy thoát.
Ninh Vũ Phi lôi kéo Lý Đại Lỗi đến võ trường rèn luyện thân thể, nói tới tố chất thân thể thì đương nhiên Lý Đại Lỗi mạnh hơn so với Ninh Vũ Phi nhưng Lý Đại Lỗi biết Ninh Vũ Phi đang muốn phát tiết nên rất nghiêm túc luyện tập cùng cậu, chỉ tiếc nghiêm túc một lúc thì Ninh Vũ Phi bị hắn đánh gục…
Ninh Vũ Phi không yêu thương nổi: Tướng tá gió quạt là bay, tướng tá đáng để người ta bắt nạt!
Vừa lúc đó truyền đến một loạt tiếng bước chân, Ninh Vũ Phi ngẩng đầu, từ trên xuống dưới thấy nguyên soái đại nhân.
“Em nên luyện tay chân một chút.” Hoắc Bắc Thần rũ mắt quan sát Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi khá lúng túng, vươn mình lên, đứng thẳng tắp hành lễ: “Các hạ!”
Tầm mắt Hoắc Bắc Thần dời xuống dừng trên mặt Ninh Vũ Phi, trong đôi mắt đen thẳm ấm dần lên: “Đến, làm ghế phụ cho tôi.”
Ninh Vũ Phi ngơ ngác.
Hoắc Bắc Thần chỉ An Thanh và Lý Đại Lỗi: “Cùng thử tính năng Yaren.”
Hắn thuận miệng nói, An Thanh mặt than không đổi bỗng tích một tầng mồ hôi mỏng, Lý Đại Lỗi lại tràn đầy phấn khởi, gương mặt vô cùng hưng phấn, An Thanh quay đầu nhìn hắn mà rất hâm mộ, còn có người điếc không sợ súng mà!
Yaren không phải tên gọi khác của cơ giáp là một loại nghiên cứu mới, Hoắc Bắc Thần nói thử tính năng chính là muốn đánh một trận.
Cùng là cơ giáp, cùng là bố trí, cùng là bàn điều khiển, Hoắc Bắc Thần làm ghế chủ, Ninh Vũ Phi là ghế phụ nhưng ở bên kia người làm ghế chủ là Lý Đại Lỗi, An Thanh là ghế phụ.
An Thanh có danh ghế phụ vàng không phải thổi quá, hắn không phải một loại theo bản năng như Ninh Vũ Phi, tư duy chặt chẽ và năng lực logic nhạy bén của hắn có thể phụ tá cho bất cứ ghế chủ, cho dù là Lý Đại Lỗi cũng có thể.
Lý Đại Lỗi tràn đầy phấn khởi mà ra tay, sau một phút, lúc trước là hắn đè sấp Ninh Vũ Phi, bây giờ cũng đồng dạng tư thế nằm đó.
Hơn nữa còn khoa trương hơn, tư thế cơ giáp cũng soái hơn. Hình ảnh quá đẹp không nỡ nhìn thẳng!
Hoắc Bắc Thần buông lỏng hắn: “Đến, tiếp tục.”
Lý Đại Lỗi vẫn hơi ổn, khờ khạo đứng dậy xông lên.
Sau vài trận, Ninh Vũ Phi hoàn toàn thần thanh khí sảng, chính là thế đó, cái gọi phát tiết phải là đánh người rồi đè người, chứ bị người đè rồi bị đánh là cái quái gì chứ!
Tập hơn nửa giờ, trước đây mười Lý Đại Lỗi bị đánh tơi bời, sau hai mươi phút lại thu được lợi ích không nhỏ.
Tâm tình Hoắc Bắc Thần không tệ mà chỉ điểm hắn, đừng nói là Lý Đại Lỗi cho dù là Ninh Vũ Phi hay là An Thanh thậm chí là người vây xem đều mở to mắt nhìn, chỉ sợ bỏ lỡ lời hướng dẫn của chiến thần hàng đầu ngân hà.
Sau khi tận hứng, Hoắc Bắc Thần xuống cơ giáp, Ninh Vũ Phi cũng nhảy xuống, dù cậu ở ghế phụ nhưng muốn đuổi theo tiết tấu của Hoắc Bắc Thần cũng không thể qua loa, cho nên lúc này trên trán tích một tầng mồ hôi mỏng.
Hoắc Bắc Thần cười nói: “Lại đây.”
Ninh Vũ Phi không nghĩ nhiều đi tới, mới vừa tới gần thì Hoắc Bắc Thần nắm chặt eo cậu, cúi người đè xuống một nụ hôn nóng bỏng.
Đầu Ninh Vũ Phi ong một tiếng, cuống quít nhìn bốn phía.
Đám người vốn vây xem đã sớm lập tức giải tán, hiệu suất cực cao, nửa bóng người cũng không tìm thấy.
Tim Ninh Vũ Phi lộp bộp một tiếng, tay nguyên soái đại nhân sờ đến phía sau của Ninh Vũ Phi, vô cùng ác ý mà bóp mông một cái rồi thấp giọng nói: “Nhiều ngày như vậy không làm, muốn chứ?”
Chân Ninh Vũ Phi đều mềm nhũn nhưng trong óc vẫn có lý trí chiếm cứ: “Các hạ…”
“Ừm” đáp một tiếng, Hoắc Bắc Thần lại chặn môi Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi đầu ông ông, chỉ có thể lung tung tìm cớ: “E…em đi xối nước lạnh.”
Hoắc Bắc Thần không ngẩng đầu: “Không cần, lát nữa cùng đi.”
Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy một dòng khí nóng bay lên, mặt đều đỏ ửng mà lời đến khóe miệng đều không thể nói ra.
Hoắc Bắc Thần đã quá quen thuộc thân thể của Ninh Vũ Phi, muốn đốt lửa cũng là chuyện quá dễ dàng, sau mấy lần trêu chọc, thân thể Ninh Vũ Phi khẽ run lên.
Ngay rại lúc đó, động tác cởi áo của Hoắc Bắc Thần bỗng dừng lại.
Trong đầu Ninh Vũ Phi rót vào một dòng nước mát đổi về một chút lý trí, ngay sau đó, leng keng một tiếng, có thứ gì rơi xuống.
Âm thanh lanh lảnh này giống như tiếng trời long đất lở chấn động lòng người.
Leng keng, lại một tiếng.
Ninh Vũ Phi run chân không đứng nổi, không phải vì động tình mà là vì quá sợ.
Giống như ông trời không có mắt, ngay sau đó lại leng keng một tiếng…
Ninh Vũ Phi quay đầu, mặt xám tro nhìn ba chiếc nhẫn rơi trên mặt đất.
Otz….