Thiên Xà tộc không phải con người mà là một chủng tộc ngoài hành tinh sinh sống ở vòng Thiên Xà, tuy nhân loại oán hận chúng đã lâu nhưng chưa ai có thể nhìn thấy hình dáng thật của chúng.
Sau khi vô số ngoại tinh thăm dò, quét qua các chủng tộc khó phân thì họ mới biết được không phải sinh vật nào cũng có hình dạng cố định.
Ví dụ như Thiên Xà tộc, từ khi sinh ra chúng đã mang theo năng lực căn cứ theo hình dạng chủng tộc khác để biến ảo ra dáng dấp tương tự.
Nhưng loại năng lực này có hạn chế, đó là lần đầu biến ảo sẽ cố định chứ không đến nỗi gặp một lần biến một lần.
Nhưng tất cả hình thái của Thiên Xà tộc đều không bị khống chế, giống như trời sinh có thể thích ứng được bất cứ hoàn cảnh, chúng thấy con người thì hóa thành con người, dù cho không thể thay đổi được.
Hình thái Thiên Xà tộc trước mắt là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp khiêu gợi, chẳng trách Lý Thành Vân lại trầm mê cô ta như vậy.
Ninh Vũ Phi thoáng nghĩ qua là biết chuyện gì đang xảy ra.
Tc từng nói trong quý phủ Lý nguyên lão có Thiên Xà tộc, xem ra chính là vị trước mắt này.
Chỉ là, Ninh Vũ Phi không hiểu tại sao nguyên soái đại nhân lại muốn cậu tới đây? Để cậu thấy Thiên Xà tộc này sao? Vì sao chứ?
Ninh Vũ Phi nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi.
Hoắc Bắc Thần lập tức đi tới, người Thiên Xà kia khom người cúi thấp đầu, hai cánh tay mảnh khảnh giơ lên cao, vô cùng thấp hèn quỳ phục trên đất.
Mái tóc dài như rong biển của cô ta vì nghiêng cơ thể mà tán loạn trên mặt đất, mềm mại tản ra hấp dẫn ánh mắt người khác.
Ban đầu Ninh Vũ Phi không muốn nhìn cô ta thêm nữa nhưng lúc này lại không thể dời nổi mắt, giống như từng sợi tóc mềm mại kia có sức sống, có một loại ma lực khiếp người lan tràn đến đáy lòng người ra, bất giác mang theo một trận khô nóng.
Nhiệt độ này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, từ đầu quả tim lan ra, xuyên thấu vào trong máu chảy xuôi toàn thân, cuối cùng tụ ở phần bụng.
Sau khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Ninh Vũ Phi run rẩy cuống quít dời tầm mắt.
Nhưng dời mắt lại lập tức đối diện với Hoắc Bắc Thần.
Thần thái người đàn ông bình tĩnh, chỉ là trong đôi mắt sâu đậm nhưng hút người vào trong…
Dưới ánh nhìn đó, Ninh Vũ Phi không thể bình tĩnh nổi mà càng nóng hơn, khó chịu giống như củi lửa bị nhen lửa đốt toàn thân. Ninh Vũ Phi mấp máy môi, thanh âm khàn khàn khô khốc phát ra từ cổ họng: “Các hạ.”
Đây quả như đang mời gọi…. Ninh Vũ Phi bị chính mình dọa sợ nhưng không chờ cậu tỉnh táo lại thì Hoắc Bắc Thần đã tiến tới, hơi thở quen thuộc phủ tới càng khiến người ta điên cuồng, Ninh Vũ Phi rõ ràng ý thức được, có cái gì đó đang hấp dẫn mình, đang đầu độc cậu, dẫn dụ cậu.
Ninh Vũ Phi bất giác liếm bờ môi, vô cùng nhớ…
Một trận đau nhói truyền đến từ đầu ngón tay, Ninh Vũ Phi đột nhiên hoàn hồn, lửa trong người như bị nước lạnh dập tắt hơn nửa.
Ninh Vũ Phi ngẩn người cúi đầu, thấy cảnh tượng này thì đầu óc càng nóng lên.
Không biết từ lúc nào Hoắc Bắc Thần đã cầm lấy tay Ninh Vũ Phi, đầu ngón tay đau nhói là bị người đàn ông này tạo thành, hắn cắn rách ngón tay cậu, máu tươi tràn ra nhuỗm đỏ bờ môi… Ninh Vũ Phi không cảm nhận được đâu mà chỉ thấy tình ý xuyên qua huyết mạch bành trướng khắp nơi.
Ninh Vũ Phi run rẩy đưa tay ra, Hoắc Bắc Thần nắm chặt lấy, bàn tay hắn rất lớn gần như bao bọc toàn bộ cậu bên trong, hơn nữa còn rất nóng, rất nóng, vốn đã nóng như vậy nhưng nhiệt độ lòng bàn tay vẫn khiến lòng người như phải bỏng, Ninh Vũ Phi không muốn rút ra, cảm giác nóng bỏng như muốn bốc hơi này càng khiến lòng người thêm khát vọng.
Đến cùng là sao vậy, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Ninh Vũ Phi nhận ra tình trạng bất thường nhưng đại não quá choáng, lý trí bị một thứ gì đó từng bước gặm nhất không thể nào tư duy nổi.
Ninh Vũ Phi chỉ khẽ gọi hắn: “Các hạ…” – Thanh âm càng lúc càng không bình thường, âm sắc khàn khàn như người lữ hành đi trên sa mạc đang chờ nguồn nước mới giảm bớt được thống khổ khó nhịn này.
Đôi mắt Hoắc Bắc Thần chợt trầm xuống, nếu tỉ mỉ quan sát thì sẽ phát hiện ra thứ ánh sáng yếu ớt trong sắc đen đó, rất mờ nhạt không dễ phát hiện nhưng nó lại tồn tại, hắn chạm nhẹ lên môi Ninh Vũ Phi một cái rồi khàn giọng nói: “Đợt lát nữa.”
Hoắc Bắc Thần muốn rời khỏi, Ninh Vũ Phi lại nắm lấy tay hắn, dùng ánh mắt ngập nước dõi theo hắn, tuy không mở miệng nhưng bờ môi khô khốc khẽ run im lặng mời gọi.
Đôi mắt Hoắc Bắc Thần càng thêm trầm, hắn đè lên cổ Ninh Vũ Phi, mắt thấy nụ hôn nóng bỏng chuẩn bị áp tời thì đột nhiên ngừng lại.
Trong mắt Ninh Vũ Phi thất vọng.
Hoắc Bắc Thần nở nụ cười, vỗ nhẹ lên khuôn mặt cậu: “Là gần đây tôi quá bận nên quá lâu không làm.”
Ninh Vũ Phi căn bản không nghe rõ hắn nói gì nhưng thấy khoảng cách rất gần như vậy, sao Hoắc Bắc Thần không chịu thỏa mãn cậu? Sao còn muốn đẩy cậu? Sao… muốn cậu thống khổ như vậy?”
Nhưng Ninh Vũ Phi không biết đến cùng mình bị làm sao, hoặc là nên nói là không biết nên làm thế nào, cậu không muốn buông tay, không hề muốn một chút nào.
Hoắc Bắc Thần buông tay Ninh Vũ Phi, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, nơi này không thích hợp, chờ chút.”
Nói rồi, hắn rời bên người Ninh Vũ Phi.
Ngay sau khi Hoắc Bắc Thần rời đi, Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy lửa nóng như gặp phải sương tuyết từ từ tụ lại, đại não hỗn loạn dần dần thanh minh rồi bắt đầu vận động.
Ninh Vũ Phi trơ mắt nhìn Hoắc Bắc Thần đi về phía Thiên Xà tộc kia, thấp giọng nói gì đó.
Thiên Xà tộc ngẩng đầu, ngũ quan quyến rũ đa tình lóe lên tia sợ hãi.
Hoắc Bắc Thần lại nói thêm câu gì đó, lần này nghe được lại phát hiện mình nghe không rõ.
Thiên Xà tộc cũng mở miệng, giọng nói của cô ta vô cùng êm tai như chim uyên nhỏ quyện vào lỗ tai người ta… nhưng, cô ta nói Ninh Vũ Phi lại nghe không hiểu.
Nhưng lúc này, Ninh Vũ Phi biết đó chính là Thiên Xà ngữ.
Tuy Thiên Xà tộc biến ảo thành hình dạng con người nhưng ngôn ngữ không thể nói thoải mái được, thứ chúng am hiểu chính là tiếng nói của mình, muốn ngầm câu thông tốt nhất thì trao đổi Thiên Xà ngữ là tốt nhất.
Nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì nhưng Ninh Vũ Phi lại nhìn rất rõ.
Đầu ngón tay Hbr đè ép dòng máu được nhỏ trong ống nghiệm trong suốt, sau đó hắn trao đổi với Thiên Xà tộc, Thiên Xà tộc kia dùng đầu ngón tay dùng sức đâm vào ngực, tiếp đó sắc mặt cô ta trắng bệch ép dòng máu xanh của mình ra rồi nhỏ vào bình đựng.
Thần sắc Hoắc Bắc Thần nghiêm túc, con ngươi đen thẳm nhìn chằm chặp, đến chớp cũng không chớp.
Ninh Vũ Phi hơi ngạc nhiên nhưng cậu không dám đi tới, cảm giác mất khống chế vừa nãy quá mãnh liệt, cậu tuyệt đối không muốn trải nghiệm qua.
Bởi vì lý do đó mà Ninh Vũ Phi không thấy rõ họ đang làm cái gì, chỉ thấy được thần sắc của nguyên soái đại nhân.
Từ trước đến nay, Hoắc Bắc Thần là người không biểu lộ rõ hỉ nộ, đôi mắt càng không toát ra tâm tình nhưng vào lúc này đây, Ninh Vũ Phi thấy rõ trong đôi mắt đó thoáng lóe lên thất vọng.
Sao vậy? Đang làm gì vậy?
Ninh Vũ Phi cảm thấy đó là chuyện mình nên biết nhưng ký ức thiếu sót không chịu thức tỉnh, khiến cậu không thể biết rõ đó là chuyện gì.
Hoắc Bắc Thần rời Thiên Xà tộc đi về phía Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi bất giác lùi về một bước, tuy vậy bước chân của Hoắc Bắc Thần vẫn dài hơn cậu nên cậu lui một bước cũng không ngăn nổi nửa bước của hắn.
Cho nên khi cả hai đi ra từ phòng theo dõi, Hoắc Bắc Thần đã nắm chặt eo Ninh Vũ Phi, cúi người, sự nóng bỏng vượt quá tưởng tượng, sự khát vọng quá lâu, một nụ hôn sâu khiến toàn bộ tế bào đều kêu gào.
Thứ lý trí mỏng manh trong đầu Ninh Vũ Phi bỗng ‘phựt’ một tiếng, đứt đoạn. Cậu vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Bắc Thần, bởi vì chiều cao chênh lệch nên cậu càng muốn hưởng thụ toàn bộ nụ hôn này thì không thể không ngẩng đầu, thậm chí còn hơi nhón chân lên. Không ngừng hiến dâng bản thân, không ngừng trầm luân trong nhiệt độ nóng bỏng, ý thức dần trở nên mơ hồ mà chỉ lưu lại khát vọng, khát vọng như ôm cọc gỗ giữa biển, như truy đuổi ốc đảo trên sa mạc, như tham luyến một ngọn lửa giữa trời đông giá rét.
Mà Hoắc Bắc Thần không kiềm chế mà phối hợp với cậu, ôm cậu, hôn cậu, để thân thể Ninh Vũ Phi trải nghiệm đến cực hạn, thần kinh chạm vào kích thích kịch liệt, tư vị đê mê sung sướng ấy quả thật khiến người ta lãng quên mọi thứ mà chỉ dư lại bản năng nguyên thủ, đòi hỏi lẫn nhau, khát vọng và chặt chẽ không thể tách rời.
Ninh Vũ Phi không nhịn nổi trước tiên, cậu chán ghét quần áo vướng víu, chán ghét vật cản giữa hai người nhưng dùng sức lôi kéo nửa ngày cũng không hiệu quả, không thoát được, sao lại không thoát được!
Đáy mắt Hoắc Bắc Thần có ý cười chợt lóe, hắn đè lên bàn tay đang kéo lung tung của Ninh Vũ Phi, một tay khác vòng qua bên hông cậu, dễ dàng ôm ngang cậu lên rồi nhanh chóng đi vào phòng ngủ khu nguyên soái.
Nếu ở tình huống bình thường Ninh Vũ Phi nhất định sẽ không tiếp thu tư thế này, nhưng lúc này cậu không ý thức được mà còn cảm thấy điều đó thật thuận tiện, không cần bước đi lại còn toàn tâm toàn ý cởi bỏ quần áo quỷ quyệt này!
Lần này Hoắc Bắc Thần không đè tay cậu lại, đợi đến khi cả hai vào phòng ngủ thì Ninh Vũ Phi đã thành công chà đạp quân trang phẳng phiu thành không ra hình thù gì.
“Roạt” một tiếng, Ninh Vũ Phi kéo đứt cút áo, cuối cùng cũng
thấy được, thị giác lập tức ép thẳng tới não đỉnh khiến cậu sững sờ.
Thật là… cơ thể gợi cảm đến cực điểm, mạch sắc khỏe khoắn hút đủ ánh mặt trời, vân da rõ ràng, đường nét rắn chắc, đây là cơ thể không tỳ viết đốt cháy lòng người, hoàn toàn nam tính, sức mạnh sung túc, rất mạnh mẽ. Ninh Vũ Phi không nhịn được mà vươn tay, run rẩy đụng vào nhưng không chờ cậu chạm vào nhiệt độ nóng rực ấy, Hoắc Bắc Thần đã áp cậu lên tường, nụ hôn sâu ào ào ập tới, hắn dễ dàng cởi bọ quân trang xanh lam của Ninh Vũ Phi, tay vuốt lên đốt lửa toàn cơ thể cậu.
Ninh Vũ Phi cũng vụng về đưa tay qua, chỉ tiếc Hoắc Bắc Thần càng đem nhiệt độ nóng rực của mình chạm vào người cậu càng thêm nóng rực hơn…
Hoắc Bắc Thần quá quen thuộc cơ thể Ninh Vũ Phi, hắn buông tha bờ môi cậu mà dời xuống phía dưới, gặm cắn chậm rãi ở cằm, Ninh Vũ Phi nhận được ám chỉ mà ngẩng đầu, Hoắc Bắc Thần thuộc theo cậu, trượt xuống hầu kết rồi hôn lên xương quai xanh, rõ ràng bờ môi mỏng lạnh lẽo như vậy lại không ngừng đốt lên lửa cháy, mỗi chỗ đi qua đều nóng bỏng.
Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy quá nhọc người, cậu muốn nhiều hơn, muốn kích thích mãnh liệt hơn nữa, ký ức thân thể hoàn toàn thức tỉnh, bụng dưới căng đau kịch liệt, cậu vòng qua cổ Hoắc Bắc Thần, hạ thân không ngừng làm phiền, dục vọng phía dưới muốn người đụng chạm, muốn âu yếm, muốn không kiêng kị mà phát tiết.
Mắt Hoắc Bắc Thần lóe lên, thanh âm khàn khàn đầy từ tính gợi cảm: “Mỗi lần đều vội như vậy, nhẫn một lúc sẽ thoải mái hơn.”
Ninh Vũ Phi không chịu: “Cho em đi, cho em có được không?”
Cậu trầm thấp cầu khẩn, thân thể khó nhịn khiến cậu quên đi mọi thứ, từ bỏ mọi thứ, hạ thân muốn phát điên và càng thêm giày vò chính là dục vọng kia đang không ngừng ngứa ngáy. Cảm giác này thật đáng sợ, cậu đang khát vọng cái gì, đang hi vọng cái gì, trong đầu lóe lên một vài hình ảnh ngắn ngủi lại không thấy rõ, hơi nóng bốc lên khiến cậu chỉ muốn thỏa mãn, chỉ muốn giải thoát trong sự thống khổ này.
Hoắc Bắc Thần khẽ thở dài, tay trái kéo eo cậu, tay phải cởi bỏ thắt lưng Ninh Vũ Phi, giải phóng con thú nhỏ đang dâng trào kia rồi nắm lấy nó
Ninh Vũ Phi bỗng dưng mở to mắt, phát ra tiếng ngâm nhẹ mất khống chế.
Hoắc Bắc Thần chặn môi cậu, tay phải linh hoạt chuyển động, Ninh Vũ Phi hoàn toàn bị kích thích xung vào đầu, dưới thần kinh run rẩy mãnh liệt, cậu chỉ thấy khoái cảm ập đến toàn thân, cả người run rẩy kịch liệt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Bắn, nhưng chỉ sáo lộng ba, bốn lần.
Hoắc Bắc Thần ngơ ngác nhìn chất lỏng dính nị trong tay, cuối cùng thì bật cười rồi hôn lên môi Ninh Vũ Phi: “Là tôi không tốt, lâu như vậy không chạm vào em, nhịn rất lâu rồi sao? Không sao, hôm nay nhất định sẽ cho em ăn no.”
Dứt câu, ngón tay hắn chuyển xuống phía dưới trượt đến cửa động bí ẩn kia.
Cả người Ninh Vũ Phi co quắp thành một vũng nước, hoàn toàn không còn khí lực nhúc nhích, cậu dồn dập thở dốc, khoái cảm cao trào khiến thần trí càng thêm lạc lối càng thêm không biết hướng về.
Mãi đến khi nơi nào đó bị chạm vào, Ninh Vũ Phi run rẩy, trong đáy lòng không ngừng vang lên rít gào khát vọng đến đáng sợ.
Hoắc Bắc Thần không vội không nóng nảy, vốn định nghiêm túc làm mở rộng một chút nhưng khi ngón tay chạm vào cửa huyệt mềm mại kia thì cả người hắn đều sửng sốt.
Nơi đó dính nị trơn trợt, chất lỏng tự chủ phân bố ra đã đã chuẩn bị kỹ càng ở chốn đó.
“Em đấy…” Hoắc Bắc Thần khẽ cười thấp, trong giọng nói trầm trầm tràn đầy sủng nịch: “Nhịn lâu như vậy sao còn không chủ động tìm tôi.”
Dứt lời, hắn trực tiếp nhấc đôi chân thon dài của Ninh Vũ Phi lên, dục vọng nóng bỏng chỉa vào lối ra vào mềm mại kia.
Trong mắt Ninh Vũ Phi đều mờ mịt, đồng tử tan rã tử hiện ra đặc biệt đáng thương như một động vật nhỏ không tìm được đường về nhà.
Trong lòng Hoắc Bắc Thần hơi ngưng lại nhưng hạ thân lại đột nhiên hơi dùng sức chen địa phương nóng rực mềm mại kia.
Ninh Vũ Phi đột nhiên mở to mắt, bởi vì đau đớn mà khẽ kêu lên: “Đau, đau quá.”
Hoắc Bắc Thần cúi đầu, liên tiếp hôn xuống an ủi cậu, trêu chọc cậu, động tác hạ thân cũng chậm lại, sau khi chen vào toàn bộ thì không dám cử động: “Thả lỏng chút, đã lâu không làm, chỗ đó của em quá chặt.”
Không thả lỏng được! Ninh Vũ Phi sốt sắng tim đều đập loạn, thật ra đến bản thân cậu cũng không biết phát sinh chuyện gì nhưng lại có cảm xúc sợ hãi khó hiểu, cậu ôm chặt lấy người trước mắt như ôm lấy cọng cỏ cứu mạng, nhưng thân thể còn đang bồng bềnh, đang lay động…
“Đừng sợ, Vũ Phi, không có chuyện gì, em cắn như vậy, tôi không vào được.” Giọng nói hắn khàn khàn mang theo năng lực thần ký không ngừng trấn an khủng hoảng và bất an trong lòng Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi nghe lời hắn, không căng cứng cơ thể nhưng vừa mới thả lỏng chút thì bị đột nhiên xuyên xỏ chấn động phải kinh hô thành tiếng: “Không… Không được!”
Quá đau, dù đã đủ trơn nhưng vẫn quá đáng sợ, đau đớn như bị xé rách, nước mắt Ninh Vũ Phi tràn ra, đầu óc cậu hỗn loạn như lấy lại một tia thanh minh, sau khi ý thức được mình đang làm gì thì khủng hoảng ập vào trong tim, cậu muốn né tránh, muốn cự tuyệt, nhưng từng tia thanh minh lại được cự vật lớn bên dưới bắt đầu chuyển động mà hoàn toàn nát vụn, tiêu tán không thấy hình bóng.
Dù sao cũng đã sớm phù hợp thân thể, tuy thứ lớn kinh người tiến vào vật nhỏ như vậy nhưng dưới sự âu yếm và không ngừng hôn môi của Hoắc Bắc Thần, cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng coi như chậm rãi thích ứng.
Thân thể thả lỏng, nơi đó không còn siết chặt cả hai,, Hoắc Bắc Thần nhẫn nại đến giờ cũng đến cực hạn, hắn chuyển động nhanh hơn, tiến vào, rút ra, mỗi một động tác đều đến nơi sâu nhất, dục vọng cứng rắn tiến vào huyệt động mềm mại như hoa văn xứng đôi đến thần kỳ. Nóng bỏng, rực cháy, trơn nhẵn, mềm chặt, dưới sự thúc đẩy chậm rãi mà thả lớn đến cực hạn, quá mức kích thích.
Ninh Vũ Phi thất thần phát ra âm tiết nhỏ vụn, Hoắc Bắc Thần ngậm lấy vật nhỏ trên ngực cậu, gặm cắn liếm láp khiến nó ngẩng đầu thẳng đứng, hắn đột nhiên tăng nhanh tốc độ, bắt đầu không kiêng dè mà va chạm.
Khoái cảm lớn ngập tới, Ninh Vũ Phi duy trì tư thái bị động này như toàn bộ thần kinh đều tụ tập tại địa phương bị xâm nhập đó, kích thích vô biên vô tận xông tới khiến con người cảm nhận được cái gì gọi là cực hạn đến đỉnh cao vui sướng.
Mới vừa bắn một lần nhưng dưới kích thích tần số cao như vậy, Ninh Vũ Phi mất khống chế mà cao trào thêm đợt hai.
Khoái cảm quá độ giống như muốn trào đến, cậu mất khống chế lắc đầu, cầu khẩn: “Không, đừng…”
Đến khi Hoắc Bắc Thần chạm vào nơi nào đó trong cơ thể cậu, thì âm thanh cự tuyệt đó lại thay đổi.
“Quỷ hay khóc.” Động tác Hoắc Bắc Thần liên tục, cúi người hôn lên má cậu, nếm thử nước mắt mặn chát, giọng nói ôn nhu lưu luyến: “Giờ đã khóc thì lát nữa nên làm sao đây?”
Trả lời hắn chính là tiếng rên rỉ vụn vỡ của Ninh Vũ Phi.
Không biết giằng co bao lâu, ý thức của Ninh Vũ Phi không ngừng phập phùng trong vui sướng và bồi hồi, cậu không biết sau đó ngoại trừ cầu xin thì có thể làm gì.
Không chỉ cậu nín nhịn quá lâu, Hoắc Bắc Thần cũng quá lâu không chạm vào cậu, đến khi nhiệt lượng tích góp rót một mạch vào trong, Ninh Vũ Phi bị nóng run rẩy, chỉ tiếc trước đó cậu bắn quá nhiều lần nên lúc này tiểu huynh đệ đáng thương chỉ phun ra chất lỏng trong suốt, dáng vẻ tội nghiệp chọc người yêu thương.