Tiếu Chi Thâm nhìn Tiêu Cẩn Sanh đang gắt gao ôm chặt lấy mình mà ngây ngẩn cả người, cảm nhận thận thể của Tiêu Cẩn Sanh còn hơi run rẩy, tay của Tiếu Chi Thâm chậm rãi ôm lấy cô. Thanh âm mềm nhẹ nói: "Đừng sợ, không có việc gì."
Tiêu Cẩn Sanh rụt rụt ở trong lòng ngực Tiếu Chi Thâm thật lâu mới ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đến vết thương trên khoé miệng Tiếu Chi Thâm, khẩn trương nói: "Cậu bị thương?"
"Không có việc gì, sứt da mà thôi." Tiếu Chi Thâm cười cười, nhưng mà nhìn đến ánh mắt thương tiếc của Tiêu Cẩn Sanh trong lòng lại tựa hồ như có thứ gì lặng yên chui từ dưới đất lên.
Tiêu Cẩn Sanh nhìn con ngươi của Tiếu Chi Thâm giống như là trộn lẫn tinh quang vỡ vụn, đột nhiên hạ quyết tâm hôn lên khoé môi của hắn. Nhắm mắt lại kỳ thật trong lòng Tiêu Cẩn Sanh cũng có chút bất an, cô sợ Tiếu Chi Thâm sẽ đẩy cô ra, nhưng mà cô muốn đánh cược một phen.
Tiếu Chi Thâm nhìn Tiêu Cẩn Sanh nhắm mắt lại hôn lên khoé miệng của mình khóe miệng ngây ngẩn cả người, nhưng mà chỉ qua mấy giây vành tai của Tiếu Chi Thâm liền đỏ, hắn là một nam nhân chính trực dậy thì bình thường, thân thể ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực rất thành thật nổi lên phản ứng.
Trong đầu chỉ giãy giụa mấy giây, Tiếu Chi Thâm liền ôm lấy eo Tiêu Cẩn Sanh chủ động hôn lên môi cô. Mang theo một tia ngây ngô, Tiếu Chi Thâm gập ghềnh cạy hàm răng của Tiêu Cẩn Sanh ra, đầu lưỡi đi vào cùng đầu lưỡi của cô dây dưa.
Tiêu Cẩn Sanh không nghĩ tới Tiếu Chi Thâm sẽ có phản ứng này, đơn giản ôm lấy cổ Tiếu Chi Thâm hưởng thụ cái hôn mang theo một tia ngây ngô này. Hai người bọn họ đều là lần đầu tiên, cái hôn tuy rằng không thuần thục nhưng mà vẫn làm Tiếu Chi Thâm lún vào trong đó, phản ứng thân thể hắn lại lớn hơn nữa...
Một cái hôn kết thúc, sắc mặt Tiêu Cẩn Sanh hồng như quả táo chín, nhìn cũng không dám nhìn Tiếu Chi Thâm xoay người liền chạy, sách rơi trên mặt đất cũng không nhặt.
Tiếu Chi Thâm nhìn Tiêu Cẩn Sanh đã chạy xa, dư vị ngọt thanh vừa mới cảm thụ, ánh mắt không khỏi ám ám.
Cơm chiều cũng không ăn, Tiêu Cẩn Sanh liền về phòng học chuẩn bị đến tiết tự học buổi tối. Ngồi ở trên chỗ ngồi, trong đầu óc của cô đều là cái hôn kia của Tiếu Chi Thâm, sắc mặt vẫn luôn hồng hồng. Cuối cùng dứt khoát vùi mặt xuống mặt bàn.
Lúc vào lớp tay Tiếu Chi Thâm cầm sách của Tiêu Cẩn Sanh theo vào phòng học, liếc mắt một cái liền nhìn đến thân hình đang vùi mặt vào bàn ở dãy cuối kia, ánh mắt cũng không khỏi ôn nhu một chút, đi về phía Tiêu Cẩn Sanh.
Đi đến trước bàn Tiêu Cẩn Sanh, Tiếu Chi Thâm nhu hoà nói: "Cẩn Sanh, sách của cậu." Hắn biết Tiêu Cẩn Sanh cũng không ngủ.
Tiêu Cẩn Sanh ngẩng đầu, sắc mặt vẫn hồng hồng, sau khi tiếp nhận quyển sách hơi hơi cúi đầu nói: "Cảm ơn."
Lúc cúi đầu Tiêu Cẩn Sanh lại thấy được trên áo sơmi của Tiếu Chi Thâm dính một chút bẩn, nhíu mi một chút, Tiêu Cẩn Sanh nói: "Áo sơmi của cậu hơi dính bẩn, tôi giúp cậu tẩy một chút."
Nói xong không chờ Tiếu Chi Thâm nói chuyện Tiêu Cẩn Sanh liền lấy khăn tay ra lấy chút nước trong cái ly trên bàn nghiêm túc giúp Tiếu Chi Thâm tẩy.
Nhìn từ tầm mắt của Tiếu Chi Thâm, Tiêu Cẩn Sanh hơi rũ xuống, trong mắt mang theo tràn đầy nghiêm túc, thần sắc Tiếu Chi Thâm dần dần có chút biến hóa.
Tiết tự học buổi tối còn chưa bắt đầu, trong phòng học có rất nhiều người đều thấy được hai người trong góc, thần sắc đều có chút kỳ quái.
Khi nào hai người bọn họ lại có quan hệ tốt như vậy?
Tiếu Chi Thâm với Tiêu Cẩn Sanh đều không để ý tới tầm mắt xung quanh, Lâm Thanh Tử còn chưa có trở về, cho nên cũng không ai nói gì.
Sau khi tẩy sạch sẽ Tiêu Cẩn Sanh quay đầu đi nhìn về phía bên ngoài, không dám nhìn Tiếu Chi Thâm. Bởi vì vừa nhìn thấy hắn cô sẽ nghĩ đến cái hôn ở con hẻm nhỏ kia.
Tiếu Chi Thâm nhìn Tiêu Cẩn Sanh tựa hồ là không muốn nhìn hắn, mày nhăn lại, đơn giản trực tiếp ngồi xuống bên người Tiêu Cẩn Sanh, vị trí bên cạnh cô vẫn luôn trống không, ngẫu nhiên Lâm Thanh Tử sẽ qua.
Cảm nhận được bên người có hơi thở, Tiêu Cẩn Sanh quay đầu nói: "Cậu ngồi ở đây làm gì?"
"Giúp cậu giải đề." Tiếu Chi Thâm mặt không đổi sắc trả lời.
Tiêu Cẩn Sanh cũng không phản đối, vừa lúc lợi dụng thời gian này tăng tiến độ cảm tình. Hiện tại dưới tình huống này, Tiếu Chi Thâm đối với mình đã không giống trước, chỉ là muốn đạt tới mục tiêu của cô còn chưa
Tới giờ học Lâm Thanh Tử cũng trở lại, nhưng đều không nhìn tới Tiêu Cẩn Sanh, ngồi ở vị trí đầu lấy ra một quyển sách nhìn giống như rất nghiêm túc. Tiêu Cẩn Sanh chú ý tới Lâm Thanh Tử có chút dị thường, biết hiện tại hắn với Mạnh Uyển cơ bản đã ở bên nhau, đến lúc đó thân phận của mình sẽ từ bạn gái biến thành bạn tốt. Ngẫm lại đúng thật là châm chọc, cô như này tương đương là bị Lâm Thanh Tử lợi dụng, nguyên thân còn khăng khăng một mực yêu Lâm Thanh Tử.
Nhạy bén nhận ra cảm xúc của Tiêu Cẩn Sanh, Tiếu Chi Thâm nhìn thoáng qua Lâm Thanh Tử, lại nhìn về phía Tiêu Cẩn Sanh, thần sắc của hắn mang theo một tia cảm xúc không rõ.
Duỗi tay đột nhiên bắt lấy tay của Tiêu Cẩn Sanh, Tiêu Cẩn Sanh bị dọa nhảy dựng, nhìn về phía Tiếu Chi Thâm vẻ mặt nghi hoặc. Tiếu Chi Thâm thấp giọng nói: "Cẩn Sanh, lời nói lần trước cậu nói với tôi là có ý tứ gì?"
Lần trước? Tiêu Cẩn Sanh tự hỏi một chút, là câu nói tôi rất thích cậu sao? Nghĩ đến đây Tiêu Cẩn Sanh đột nhiên lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nhìn Tiếu Chi Thâm nói: "Chính là mặt chữ ý tứ a."
"Cậu nói rõ ràng." Tiếu Chi Thâm nhíu mi một chút, hắn không dám xác định, cái này có phải chỉ là trò chơi của Tiêu Cẩn Sanh hay không, hoặc là bản thân mình bị Tiêu Cẩn Sanh dùng để chọc tức Lâm Thanh Tử. Lúc trước Tiêu Cẩn Sanh chính là không rời Lâm Thanh Tử nửa bước, hiện tại đột nhiên tìm tới mình, điều này không thể không làm Tiếu Chi Thâm hoài nghi.
Tiêu Cẩn Sanh đột nhiên thu hồi nụ cười, trên mặt nhất phái nghiêm túc, nhìn Tiếu Chi Thâm, Tiêu Cẩn Sanh gằn từng chữ một nói: "Tiếu Chi Thâm, tôi nói. Tôi thích cậu! Nghe rõ chưa? Tiêu Cẩn Sanh thích Tiếu Chi Thâm."
Tiêu Cẩn Sanh không biết hiện tại nghiêm túc mà tỏ tình như vậy rốt cuộc có đúng hay không, nhưng mà cô là một người thích chủ động, cô cảm giác được cảm tình Tiếu Chi Thâm đối với mình đã thay đổi.
Hai tròng mắt của Tiếu Chi Thâm nháy mắt sâu thẳm, rồi sau đó trên mặt dần dần lộ ra một nụ cười xán lạn lại ấm áp. Tiêu Cẩn Sanh đang đắm chìm trong nụ cười của Tiếu Chi Thâm, liền nghe thấy thanh âm ôn nhu của Tiếu Chi Thâm truyền đến: "Như vậy, làm bạn gái của tôi đi."
Tiêu Cẩn Sanh vừa mới bắt đầu còn không có phản ứng gì, theo bản năng gật gật đầu, rồi sau đó nháy mắt phản ứng được lập tức trừng lớn hai mắt lại bắt lấy cánh tay Tiếu Chi Thâm nói: "Cậu... Cậu vừa mới nói cái gì?"
Tiếu Chi Thâm chau mày, không muốn sao? Nhưng vẫn ôn nhu nói: "Cẩn Sanh, làm bạn gái anh đi."
Giây tiếp theo, trên mặt Tiêu Cẩn Sanh liền hiện lên một cảm xúc cực độ hưng phấn, nhanh chóng nhìn thoáng qua bốn phía, Tiêu Cẩn Sanh lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai ở trên má Tiếu Chi Thâm hôn một cái, rồi sau đó xoay người cầm lấy một quyển sách che mặt mình lại.
Tiếu Chi Thâm thấy được vành tai Tiêu Cẩn Sanh đỏ bừng, nhẹ nhàng cười một chút, Tiếu Chi Thâm bám vào bên tai Tiêu Cẩn Sanh nhẹ giọng nói: "Lại không phải chưa từng hôn qua, thẹn thùng như vậy làm gì?"
Editor: sacnu