“Chú út, cháu thừa nhận c//ướp chồng chưa cưới của chị gái là lỗi của cháu nhưng chị cháu và Giang Vũ vốn không có tình cảm với nhau, dù sao cũng là thông gia, tại sao lại không thể đổi thành cháu được chứ?”
Nói xong cô ta còn không quên giáo dục tôi: “Chị à, dù có giận hơn nữa chị cũng không thể đùa giỡn với sự trong trắng của mình được, mẹ em bảo, con gái phải hiểu thế là là tự trọng…”
Tôi đứng dậy rót một cốc nước.
Tống Minh Hỷ vẫn còn lải nhải tiếp: “Chung thủy, tuy em chỉ là con gái riêng nhưng em không bao giờ yêu đương bừa bãi, em dám nói em sạch sẽ hơn rất nhiều cô gái thời nay.”
Tôi cầm cốc nước: “Cô nói xong chưa?”
4
Tống Minh Hỷ đỏ mặt, cô ta rạng rỡ, vui vẻ cứ như hôm nay thân phận con gái riêng luôn âm thầm chịu đựng suốt ngần ấy năm qua của cô ta cũng được danh chính ngôn thuận vậy.
Tôi cười nói: “Cảm ơn nhé, nhưng mấy lời cô nói th.ối không ngửi được.”
Nói xong, tôi cầm cốc nước tạt thẳng vào mặt Tống Minh Hỷ, trong tiếng thét chói tai và tiếng nức nở của cô ta, tôi cầm áo khoác đang vắt trên sô pha rồi mặc lên người, sau đó nhanh chóng mang giày cao gót: “Sếp Giang, làm phiền cháu trai anh lát nữa đưa em gái của tôi về nhà an toàn, tối qua tôi rất vui, cảm ơn anh đã tiếp đãi.”
Giang Tư Nghiễn nói: “Họa Khuynh, em vẫn chưa ăn sáng…”
Những lời phía sau đều bị chặn lại sau cánh cửa.
Thế nên tôi mới không biết sau khi mình rời đi, Giang Tư Nghiễn đã sa sầm mặt mày nhìn bữa sáng đang bốc khói nghi ngút để trên bàn rồi nói: “Cô Tống, cô nói xong chưa?”
Giang Vũ ôm Tống Minh Hỷ, anh ta vừa dỗ dành vừa lớn tiếng: “Chú út, chú thấy người phụ nữ đó không, trông chẳng khác gì kẻ đ.iên!”
Giang Tư Nghiễn cười khẩy: “Giang Vũ, về nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra nước ngoài du học.”
Tống Minh Hỷ không dám tin: “Chú út…”
“Xem ra bố mẹ cô cũng không dạy bảo cô nhỉ.” Ánh mắt Giang Tư Nghiễn lạnh lùng, trông rất đáng sợ.
“Tôi không thích người khác nhận người thân bừa bãi đâu, Giang Vũ cũng sắp đi du học rồi. Cô Tống, tôi khuyên cô nên nghe theo lời chị gái mình, chăm chỉ học hành thì hơn.”
Tôi đứng bắt xe ở ven đường.
Lúc đi qua ngã ba, trông thấy thông báo hủy bỏ đám cưới giữa hai nhà Giang Tống, tôi cũng thấy thoải mái hơn đôi chút.
Bảo trợ lý mang quần áo đến công ty, tôi chườm túi nước nóng ngồi trong văn phòng công ty bận rộn suốt một ngày dài, lúc tan làm về đến nhà thì lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của phụ nữ.
Đi qua huyền quan, tôi mới biết Tống Minh Hỷ và mẹ cô ta đang ngồi trên ghế sô pha, mắt họ đỏ hoe, dáng vẻ khóc lóc kể lể trông chẳng khác gì nhau.
Mẹ của Tống Minh Hỷ, bà ta đeo chiếc vòng tay phỉ th.úy của mẹ tôi, mặc quần áo của bà rồi nói: “Chồng ơi, từ nay trở đi em sẽ sống ở đây! Để xem còn kẻ nào dám b//ắt n//ạt Minh Hỷ của chúng ta nữa!”
Không ngờ mới sang ngày thứ hai, bà ta đã không chịu được mà muốn leo lên vị trí của mẹ tôi rồi.
Thím Lưu thấy tôi về, bà ấy cất cao giọng nói rồi chạy ra chào: “Ôi, cô cả về rồi.”
Bọn họ im bặt.
Tôi nhìn Liễu Xuân Hoa đang không vui rồi dịu dàng, lễ phép cất tiếng: “Cô Liễu tới chơi à, Minh Hỷ, sao em không nói với tôi một tiếng?”
Những lời chất vấn của Liễu Xuân Hoa bị mắc kẹt trong cổ họng, bà ta há miệng rồi máy móc lên tiếng: “Họa Khuynh, lâu rồi không gặp.”
Đúng là lâu rồi không gặp.
Năm đó nhân lúc mẹ tôi không có nhà, Liễu Xuân Hoa đã sáp lại gần tôi rồi nói: “Sớm muộn gì bố mày cũng sẽ vứt b.ỏ mày và mẹ mày thôi.”
Khi ấy tôi đã sợ đến nỗi thức trắng nhiều đêm, chỉ sợ bố mẹ l.y hôn.
Một người phụ nữ ác đ.ộc như thế, nhưng trước mặt bố tôi bà ta luôn sắm vai một kẻ đáng thương và vô tội.
Tôi cởi áo khoác, cúi đầu nhìn thấy Liễu Xuân Hoa đang đi dép của mẹ, nụ cười trên môi vụt tắt, bà ta chậm rãi đi đến rồi ngồi cạnh bố tôi.
Bố tôi hắng giọng: “Họa Khuynh, từ giờ cô Liễu của con sẽ chuyển đến sống cùng chúng ta.”
Không có bất cứ lời giải thích nào, mà chỉ thông báo cho tôi biết.
Tống Minh Hỷ nằm trong lòng Liễu Xuân Hoa như đang làm nũng: “Mẹ ơi, con với Giang Vũ yêu nhau rồi, nhưng chị không đồng ý.”
Liễu Xuân Hoa ra dáng như mình mới là vợ cả: “Họa Khuynh, cô biết cháu kiêu ngạo, xem thường kiểu kết hôn thế này, nhưng bố cháu tay trắng dựng nên cơ đồ cũng đâu có dễ dàng. Cô với Minh Hỷ hiểu, cũng thương bố cháu nhiều lắm. Nếu như cháu không muốn thì nhường cho Minh Hỷ đi, cũng là tốt cho Tống Thị của chúng ta thôi, có gì đâu mà cháu phải giận chứ?”
Bố lườm tôi, ông không vui nói: “Hôm nay con hất nước vào mặt em gái trước mặt tổng giám đốc Giang làm gì?”
Hồi còn nhỏ, mỗi lần tôi mắc lỗi ông ấy không như thế.
Khi ấy ông sẽ an ủi tôi rằng: “Đây là cách bố thương con.”
Sau này tôi mới biết mọi thứ đều là giả dối, hy vọng Tống Phong thương người chẳng thà đặt niềm tin vào việc lợn đ.ực biết đẻ con còn hơn.
Giây phút này, họ mới giống như người một nhà.
Tôi bật cười: “Nó không đáng bị như thế sao?”
“Thái độ đấy của con là sao.” Bố tôi nhíu mày.
Liễu Xuân Hoa bỗng nghẹn ngào: “Tôi với Minh Hỷ vẫn luôn trốn chui trốn lủi trong cái huyện nhỏ suốt ngần ấy năm qua, tôi không được hưởng phúc cũng được nhưng Minh Hỷ thì không. Nó vẫn còn trẻ, thậm chí những thứ cháu được học nó còn chưa từng thấy bao giờ, cô chỉ muốn tìm cho Minh Hỷ một bến đỗ để gửi gắm, khó vậy sao?”
Bố tôi cứ như bị chạm vào vết thương lòng: “Xuân Hoa, là tôi có lỗi với hai mẹ con bà.”
Tôi bắt đầu nổi cơn thịnh nộ.
Ông ấy có lỗi với Liễu Xuân Hoa và Tống Minh Hỷ, lẽ nào không có lỗi với tôi và mẹ sao?
Tôi nắm chặt tay rồi bĩnh tĩnh cất tiếng: “Giang Tư Nghiễn hủy hôn là vì bê bối của Tống Minh Hỷ, c.ướp chồng sắp cưới của con, còn bị đám săn ảnh chụp lại được, ầm ĩ đến mức không ai không biết. Hơn nữa tối qua Tống Minh Hỷ còn ngang nhiên tuyên bố trên trang cá nhân: “Tình yêu đích thực vô tội”. Bố, chắc hẳn bố biết một khi chuyện này mà đồn ra bên ngoài, nó sẽ ảnh hưởng lớn thế nào với nhà chúng ta chứ.”
Bố tôi lục xem trang cá nhân: “Sao bố không thấy?”
Tôi chọn bừa một bài báo do phóng viên giải trí chắp bút rồi đọc to trước mặt ba người họ: “Người mẹ là kẻ thứ ba của Tống Minh Hỷ đã leo lên vị trí bà Tống, con gái của bà ta nối gót mẹ, gen của nhà họ Tống = văn hóa của kẻ thứ ba sao?”
Bố tôi sa sầm mặt mày: “Tòa soạn nào mà dám viết như thế, bố sẽ k.iện chúng.”
“Bố định k.iện hết các tòa soạn sao, hơn nữa những gì họ nói đâu có sai?”
“Con không c.ướp mà là chị không giữ được Giang Vũ, anh ấy tự nguyện.” Tống Minh Hỷ đỏ
mắt hét toáng lên: “Chị sợ tôi c.ướp mất đồ của chị lắm phải không? Tống Họa Khuynh, chị sợ rồi.”
Liễu Xuân Hoa lau nước mắt: “Chồng ơi, em không có danh phận gì cũng được nhưng anh muốn con của chúng ta chịu nỗi ấm ức này sao?”
Tôi bật cười: “Bố, bố nhìn xem, đây cũng chỉ là một bài báo nhỏ chưa đến hai trăm lượt xem mà Minh Hy đã lớn tiếng với con, cô Liễu cũng khóc rồi. Người không thể kiểm soát được cảm xúc của mình như thế, bố có yên tâm giao chuyện kết hôn này lại cho họ không? Nếu như cô Liễu sống trong nhà chúng ta, ngày mai phóng viên đứng chật kín ngoài cổng, bố có dám chắc họ sẽ bình tĩnh nhận phỏng vấn, không để lộ một chút sơ hở nào để cánh phóng viên bắt được không?”
Mặt bố tôi xanh như tàu lá chuối, ông ấy mím môi không nói một lời.
Liễu Xuân Hoa lau khô nước mắt, bà ta dần ổn định lại cảm xúc: “Chồng ơi, em có thể, chị Lan làm được thì em cũng thế.”
Chị Lan là mẹ tôi, năm ấy bà đã dùng bản lĩnh của mình tạo dựng mối quan hệ với các phu nhân cấp cao, cũng đã giải quyết được không ít chuyện cho bố tôi.
Bà ta thật sự cho rằng, mặc trên mình bộ quần áo của mẹ tôi, đeo đồ trang sức của bà thì sẽ giống như bà sao?
Bố nhìn tôi: “Họa Khuynh, thôi được rồi, một hai lần là làm được thôi.”
Ông ấy cũng biết mình đuối lý nhưng vẫn cố chấp bảo vệ hai mẹ con họ.
“Vậy thôi.” Tôi gọi điện cho thư ký: “Cô sắp xếp cho tôi một buổi họp báo ngày mai ở Tống Thị, chủ tịch muốn tái hôn, bà Liễu Xuân Hoa cũng sẽ tham gia buổi họp báo.”
“Đợi đã, tôi…”
Tôi ngắt lời Liễu Xuân Hoa: “Không sao đâu, cô Liễu, bà đừng quá căng thẳng. Để tôi giúp bà luyện tập nhé, phóng viên cũng chỉ hỏi đến một vài vấn đề thôi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt của bà ta rồi cười mỉa: “Xin hỏi bà Liễu Xuân Hoa, mục đích của bà khi làm người thứ ba là gì vậy?
Là vì t.iền của ông Tống hay là vì ông ấy.”
Ánh mắt Liễu Xuân Hoa lộ rõ vẻ tức giận nhưng bà ta vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Tôi chỉ yêu con người anh ấy, hơn nữa…”
“Cô Tống Minh Hỷ và Tống Họa Khuynh bằng tuổi nhau, xin hỏi, năm đó bà đã dùng cách gì để quyến rũ ông Tống ng.oại t.ình vậy?”
Liễu Xuân Hoa tái mét mặt mày, bố tôi cũng chau mày, ông nắm chặt tay lại.
“Bà hiểu từ “d.âm ph.ụ” như thế nào?”
“Bà có suy nghĩ gì về thân phận con gái ngoài gi.á th.ú của Tống Minh Hỷ?”
Liễu Xuân Hoa run lên bần bật.
“Bà có giải thích gì về chuyện cô ta chen chân vào chuyện tình cảm của người khác không?”
“Xin hỏi bà có từng dạy con mình cách làm người thứ ba như thế nào không?”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Liễu Xuân Hoa hét toáng lên, bà ta cầm ấm trà trên bàn lên rồi ném về phía tôi, tôi cũng không tránh, trán bị đập phải, rách da.
Tống Minh Hỷ khóc lóc, cô ta bịt tai lại, nhỏ giọng nức nở.
Còn tôi vẫn cười, sau cùng quay sang nhìn bố: “Xin hỏi Tống Thị đang ngang nhiên truyền bá văn hóa người thứ ba sao? Điều này đi ngược lại với phương châm của Tống Thị, xin hỏi ông giải thích thế nào về chuyện bê bối này.”
“Đủ rồi.” Bố tôi đập tay lên bàn, ông thở hổn hển, gân xanh trên trán nổi hết lên.
Tôi lặng lẽ đưa tay lên che trán: “Đây đều là những câu phóng viên sẽ hỏi… cô Liễu, hôm nay cô làm tôi bị thương, không lẽ ngày mai cô còn muốn đánh phóng viên sao? Bố tôi cần mặt mũi, mẹ tôi vất vả tốn nhiều công sức vì ông ấy như thế suốt ngần ấy năm, bà vừa bước chân vào cửa nhà, chẳng lẽ bà muốn mọi thứ đổ sông đổ biển hết sao?”
Bố cũng đã chú ý đến vết thương của tôi, ánh mắt ông thoáng hiện vẻ đau lòng: “Hoạ Khuynh, con có làm quá lên không?”
M.áu từ trên chán chảy xuống.
Tôi mặc kệ, nói tiếp: “Bố, bố thử nghĩ xem, con không tốt với Tống Minh Hỷ sao? Con đăng ký lớp tài chính cho nó nhưng chớp mắt nó lại đi quyến rũ Giang Vũ, lại còn to gan chạy đến trước mặt Giang Tư Nghiễn, đòi đổi người kết hôn thành cô ta. Giang Tư Nghiễn là loại người gì bố hiểu rõ hơn con. Thay đổi chóng mặt như thế, bố coi anh ấy là trò đùa sao, sau này chúng ta lấy gì làm chỗ đứng trong thành phố A này nữa?”
Bố tôi tái mặt, ông quay sang nhìn Tống Minh Hỷ chằm chằm: “Con đ.iên này, mày đã nói những gì.”
Xem ra, Tống Minh Hỷ tự lấy đá đập chân mình rồi.
“Nó nói, tương lai nhà họ Tống cũng sẽ có phần của nó, nó cũng chẳng có gì thua kém con, Giang Vũ lấy nó sẽ tốt hơn con.” Tôi tựa ra sau để thím Lưu xử lý vết th.ương cho mình. Ở nơi bố không nhìn thấy, tôi nhìn hai mẹ con họ rồi mỉm cười khiêu khích, sau đó nói thêm: “Nó còn nói… sớm muộn gì trên d.i chúc của bố cũng sẽ có tên của nó.”
“Chị nói dối, Tống Họa Khuynh, chị gắp l.ửa bỏ tay người.” Tống Minh Hỷ tức giận nhảy dựng lên.
Đúng lúc này thím Lưu lên tiếng, bà ấy ngắt lời Tống Minh Hỷ: “Haiz, mấy hôm trước cô cả còn lên chùa xin b.ùa bình an cho ông chủ nữa?”
Tôi cười nói: “Cháu không còn mẹ, sau này người thân cháu có thể dựa vào cũng chỉ có một mình bố, vì vậy cháu hy vọng ông ấy có thể sống lâu trăm tuổi.”
Bố tôi cũng có tuổi rồi, mấy năm gần đây ông ấy đang bắt đầu chú ý đến việc dưỡng sinh.
Một người mong ông ấy ch//ết, một người mong ông ấy sống, câu nào chạm đến trái tim ông ấy, ông ấy hiểu rõ hơn ai hết.
Ông ấy hỏi thím Lưu: “B.ùa bình an đâu?”
Thím Lưu lấy bùa trong túi ra: “Hôm trước lúc ông chủ đi đón cô hai, cô cả đã đi rồi, lúc về còn bị ốm nữa.”