Đám Cưới Hào Môn

Qua đây, đừng tự tìm đường chết


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hà An khịt mũi coi thường.

Hạ Diệu Diệu mặc dù cảm thấy đám nhóc con bây giờ thì gia tăng tình cảm cái quái gì, hơi chút thì ra ngoài ăn cơm. Ăn vài bữa cơm liền thành anh em, vậy hai chữ anh em này cũng rẻ mạt quá. Mặc dù vậy nhưng cô vẫn mong em trai mình không lạc loài: “Có quen không?” “Rất tốt chị à, chị thật sự không cần lo lắng cho em, tiền chị cho em lúc chuẩn bị đi cũng đủ dùng rồi.”

Hạ Diệu Diệu gật đầu, nhưng có nghe hay không lại là việc của cô. Với cái da mặt mỏng của em trai nhà cô cũng chỉ có thể tìm công việc như đi dạy thêm. Nhưng cậu lại là tân sinh viên, còn không thích nói chuyện. Nếu như2không có người giúp đỡ, cậu muốn tìm một công việc dạy thêm đáng tin cũng không phải dễ dàng.

Tưởng là sinh viên đi làm thêm đầy đường sao? Kiểm tra rất nghiêm ngặt đó. Nhưng mà bây giờ cô cũng không cần phải nói nhưng cái này với em trai, tránh đả kích sự tích cực của cậu.

Hạ Diệu Diệu hạ thấp giọng hỏi: “Bạn cùng phòng có bắt nạt em không?” Bây giờ có một vài cậu thanh niên cực kì thích phô trương thanh thế, cũng chẳng phải là họ có ác ý gì, chẳng qua là còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, cách nói chuyện làm việc khó tránh khỏi vô tình làm tổn thương người khác.

Hà An bỏ đề thi xuống, gọt cho Hạ Diệu Diệu một miếng táo đặt lên bàn cô. Hạ Vũ8hiểu ý của chị gái, gật đầu nói: “Rất tốt...” Hạ Diệu Diệu cầm lên cắn một miếng, đặt chân lên bàn, làm bài của anh đi: “Không có gì không quen chứ?”

“Không có.” Thực sự không có, ban đầu cậu cũng lo lắng không thích ứng được, cậu biết vấn đề của cậu nằm ở đâu. Cậu sợ một hành động nào đó của cậu thất thổ khiến người khác chê cười. Nhưng bạn học đều rất thân thiện, đến một cậu công tử con nhà giàu nhìn thì có vẻ khó tiếp xúc cũng rất được. Cậu ta rất lịch sự, còn hỏi cậu đồng hồ cậu đeo bao nhiêu tiền, cậu nói đeo đồng hồ của bố, cậu ta liền nói cả tiếng trời về nhãn hiệu đồng hồ. Mặc dù chủ đề rất vô vị nhưng6mà cũng là một khởi đầu thuận lợi.

Còn nữa, cậu ta hình như rất thích cái bật lửa anh Hà tặng cậu. Hạ Vũ nghĩ mình cũng chẳng hút thuốc nên tặng cho cậu ta, lúc đó cậu ta còn hỏi đi hỏi lại mấy lần. Chẳng qua chỉ là một cái công cụ để chấm lửa thôi sao, cậu lại không dùng đến, vừa hay tặng cậu ta.

Cậu đến bây giờ vẫn còn nhớ vẻ mặt không thể tin được của Thúc Tùng Cảnh. Người khác đều nói Thúc Tùng Cảnh khó gần, tính tình kiêu ngạo, nhưng cậu lại không cảm thấy như vậy. Thúc Tùng Cảnh không có dáng vẻ kiêu ngạo của con nhà giàu, trước nay vẫn luôn rất lịch sự, chỉ là tính cách hơi lạnh lùng một chút, luôn hờ hững đối với3người khác.

“Không có là tốt, em cũng đừng quá quan tâm đến đám nhóc con đó.”

Hà An nhắc nhở cô, em trai cô bây giờ cũng là nhóc con mà thôi.

Anh đúng là lắm chuyện: “Được rồi, có việc gì gọi cho chị, đừng có giấu giếm đấy. Thấy gái đẹp phải nhìn nhiều một chút, cơm cũng phải ăn nhiều, quần áo phải mặc đủ ẩm. Đúng rồi, em nhớ để ý chị có gửi cho em một chiếc áo lông, chắc là trong vòng hai hôm sẽ đến.”

“Chị...”Hạ Vũ cực kì bất lực, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp: “Em tự biết mua mà.” “Chỗ em bán đắt, chỗ chị bán rẻ, anh em không có việc gì buổi tối đi chợ đêm mua được.” Táo vẫn ngọt như vậy.

Hạ Vũ nghe vậy trầm mặc một5lúc mới mở miệng: “Chị cảm ơn anh giúp em.”

“Ừ.” Hạ Diệu Diệu ăn hết táo liền cầm lấy bài tập của anh xem: “Đi qua đây cho em, anh ôm máy tính tự tìm đường chết à?”

Chớp mắt đã đến thời khắc giao mùa, bạn cố gắng muốn níu kéo sự mát mẻ của đầu thu, nhưng vẫn phải bước vào tiết trời cuối thu lá rụng khô vàng.

Hạ Diệu Diệu buồn chán dựa vào gốc cây đã sắp rụng hết lá bên bờ hồ Minh Tâm ăn bánh, mồm nhét đầy vẫn không quên nói chuyện với Khổng Đồng Đồng ở bên cạnh: “Tớ bây giờ chỉ muốn anh ấy mỗi ngày nhìn gương cười mười lần.”

Khổng Đồng Đồng nhặt mấy viên đá lên ném về phía hồ: “Anh ấy còn tốt, vẫn có thể sống bám vào ba mẹ, cũng không đến mức chết đói.”

Hạ Diệu Diệu nuốt đồ ăn xuống, vứt túi vào trong thùng rác: “Cũng không thể nói như vậy, tiền của ba mẹ rồi cũng sẽ có lúc tiêu hết. Tiền có bao giờ là đủ, cậu có một triệu thì sẽ muốn mua cái xe sáu trăm nghìn, mặc quần áo giá mấy nghìn; cậu có ba triệu thì sẽ muốn mua xe hai triệu, mặc quần áo cả nghìn tệ, không chừng còn muốn mua một căn biệt thự. Thu nhập và chi tiêu vẫn luôn tỷ lệ thuận với nhau, chính sự tỷ lệ thuận này đã tạo nên hiện thực tiền không bao giờ là đủ dùng.”

“Cậu đủ là được không phải sao? Một ngày sau cái bánh rán, cho cậu ăn no chết.” “Tớ thì chẳng sao, nhưng cậu nghĩ Hà An sẽ ăn sao? Tớ không cần nhìn cũng biết anh ấy tính tình đại công tử. Mỗi ngày đều phải tắm nước nóng một lần, ăn uống cực kì kén chọn, lại có nhiều tật xấu. Nếu anh ấy đồng ý cùng tớ ăn bánh rán thì tớ chẳng thèm quan tâm anh ấy làm cái gì.”

Khổng Đồng Đồng nghĩ cũng thấy đúng, Hà An nhà cô ấy thực ra rất phá của, hôm nay mua cái này, ngày mai mua cái kia. Chỉ nói đến quýt mà Hạ Diệu Diệu mới ăn không lâu, hai mươi sáu tệ một cận, có hai mươi sáu tệ mua gì không được hay sao mà phải đi mua mấy quả quýt, chẳng trách Hạ Diệu Diệu phải cãi nhau với Hà An vì chuyện này: “Cậu vẫn nên bảo anh ấy luyện tập cười đi.” Anh ấy hết hy vọng vào chuyện học hành rồi.

Phải không? Không phải cô cảm thấy như vậy, huống hồ Hà An nếu như thực sự có ý đó thì còn cần luyện sao? Anh hoàn toàn không hề để tâm đến kế hoạch cho tương lai.


Việc mua quýt thực ra cô cũng không cãi nhau với anh, chỉ là rất uyển chuyển đưa ra ý kiến. Lúc đưa ra ý kiến cô cảm thấy bản thân đã rất kiềm chế, nhưng xem ra Hà An vẫn không vui, haizz: “Sao tớ cứ cảm thấy, sau khi khai giảng, tâm trạng cực kì kém, đều trở nên tầm thường rồi.” Khổng Đồng Đồng quay người, hai người đi về phía sân vận động của trường: “Cậu có lúc nào không tầm thường?”

“Bây giờ càng tầm thường hơn thôi.” “Qua tết là phải đi thực tập rồi, ai có thể tĩnh tâm cho được. Cậu nhìn cái thời tiết này đi, nếu như rơi một trận tuyết, thời gian chúng ta tạm biệt nơi đây không còn xa nữa.” “Cậu đã có đề tài viết luận văn chưa?”

“Bàn về sự phát triển của văn học Trung Quốc.” “Cẩu huyết!” “Ý nghĩa diễn sinh của chữ "tôi.”

“Cũng tạm.”

Hạ Diệu Diệu trưa nay đi vội, hẹn Hà An mười hai rưỡi gặp ở thư viện, sắp trễ giờ rồi. Cô mau chóng đi xuyên qua bờ hồ Minh Tâm, cũng không bận tâm có đường hay không, chỉ cần hai bên bờ gần nhất là được. Hạ Diệu Diệu đang chạy như điên đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của nữ sinh, cô lập tức bước chậm lại, nghiêng đầu qua nhìn, trốn ra đằng sau cây. “Anh lần nào cũng nói như vậy.” Giọng nói của nữ sinh mềm mại đáng thương xen lẫn tiếng khóc khiến cho người khác thương tiếc: “Em có chỗ nào không tốt...”

Giọng nói của nam sinh không chút thay đổi, có vài phần khó chịu: “Em đừng như vậy, Phương Thậm nghĩ thế nào?”

Em chẳng quan tâm anh ấy nghĩ gì, cũng chẳng liên quan đến anh ấy.” Mái tóc dài hơi xoăn màu hạt dẻ của Ôn Mạt Ly đều dùng để lau nước mắt nước mũi, đôi mắt to tròn ấm ức nhìn nam sinh trước mặt, khuôn mặt vốn xinh đẹp lúc này giống như con búp bê sứ khiến người khác yêu thương: “Đã không phải lần đầu nữa rồi, anh ghét em vậy sao?”

“Anh không hề ghét em.” Chẳng qua là lười để ý mà thôi: “Anh đã nói rất nhiều lần rồi, quyển sách đó là do Phương Thậm bảo anh đưa cho em, anh chỉ có trách nhiệm chuyển giúp thôi.”

“Không, là anh đưa cho em.” Giọng nói của nữ sinh cho dù là chẳng phân biệt đúng sai vẫn giống như một em bé. Du Văn Bác quay người định đi, khó có thể nói rõ với kiểu con gái ra đường không màng não này. Cậu ta cũng chẳng hiểu tại sao bạn cùng phòng có thể cảm thấy cô ta như nữ thần, rõ ràng là đồ thần kinh mà.

Ôn Mạt Ly nhanh chóng kéo cậu ta lại, ngón tay thon dài trắng nõn được giữ gìn kỹ càng như tay em bé: “Anh không được đi, em còn chưa hỏi xong, em gọi điện thoại cho anh sao anh không nghe? Gửi tin nhắn cho anh cũng không thấy trả lời. Có phải anh cảm thấy em rất đáng ghét, cảm thấy em học không tốt, cảm thấy em rất vô dụng.”

Đúng, đúng là như vậy, Du Văn Bác vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Nếu như em không còn việc gì khác thì anh đi trước.” “Không được đi, Du Văn Bác anh thủ đi xem, anh dám đi em... em...” Ôn Mạt Ly khóc lóc thương tâm, mắt nhìn về phía hồ Minh Tâm nhưng lại sợ lạnh, do dự một lúc lại uy hiếp lần nữa: “Em sẽ hét lên em thích anh trên sân khấu trong buổi biểu diễn tối nay.”

“Ôn Mạt Ly, em đừng quá đáng, em đã gây rất nhiều phiền toái cho anh rồi.” Ôn Mạt Ly nghe xong khóc càng to hơn, cực kì trẻ con. Nhưng cho dù cô ta có khóc, cô ta vẫn xinh đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng. Cô ta vẫn không quan tâm phải trái: “Em biết, nhưng em không nhịn được, chỉ là do em không nhịn được mà thôi. Em thích anh, rất thích anh, anh nghĩ cách nào khiến em không thích anh nhiều như vậy nữa đi, anh thông minh như vậy nhất định sẽ có cách.” Ôn Mạt Ly ngồi sụp xuống khóc tu tu, mái tóc dài rơi trên bãi cỏ xanh, cực kì xinh đẹp.

Ôn Mạt Ly là nữ thần trong mắt người khác, nhưng vẫn luôn không tự ý thức được điều này. Cô ta ngu ngốc, trừ nhảy múa ra thì không biết cái gì khác. Cô ta hiểu rõ hơn ai hết, sinh viên giỏi như Văn Bác ghét cô là phải, ai bảo nhiều lúc cô ta không hiểu được anh ta đang nói gì chứ.

Nhưng cô ta thực sự rất thích Du Văn Bác, cực kì thích, phải làm sao đây?

Hạ Diệu Diệu che miệng, khó mà tin được ôn học muội và Du Văn Bác... Bọn cô đều cho rằng vị thiên kim tiểu thư ngốc nghếch đáng yêu này sẽ cùng với Phương Thậm có một tình yêu tuyệt mỹ của giới con nhà giàu. Hạ Diệu Diệu không dám tin vào tai mình, lặng lẽ lùi lại vài bước. Cô cảm thấy ở đây không được hay cho lắm, liền nhanh chóng tìm một con đường nhỏ rời đi.

Ôn Mạt Ly khóc: “Có phải anh thích thanh mai trúc mã của anh...“. “Đừng ăn nói linh tinh, như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho người khác.”

“Được rồi, được rồi, em không nói, anh tức giận gì chứ?” Du Văn Bác sắp điên rồi, chẳng nhẽ ông trời sau khi cho người ta một dung mạo hoàn mỹ thì sẽ không cho họ một bộ não biết suy nghĩ nữa sao?

Cả buổi chiều Hạ Diệu Diệu đều nghĩ việc của Du Văn Bác và ôn nữ thần, càng nghĩ càng thấy không đúng, sao có thể chứ? Tiểu Mạt Ly xinh đẹp như vậy, cao quý như vậy, là tiểu thiên sứ nho nhã xinh đẹp như tinh linh. Cô ta mỗi ngày chỉ cần khiêu vũ sau đó tươi cười vô lo vô nghĩ.

Văn Bác thì sao? Đó là một mảnh đất cách rất xa Tiểu Mạt Ly, lại còn trồng một cây cỏ dại không biết lúc nào sẽ bị nhổ bỏ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện