*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hạ Diệu Diệu nghe xong khó hiểu nhìn Khổng Đồng Đồng, nhìn gì chứ? Mũi cô lại mọc một cái mụn, thôi không cần nói cho cô để cô khỏi la lên thất thanh. Hạ Diệu Diệu buồn bã mở sách ra. Khổng Đồng Đồng thấy vậy, không yên tâm chọc chọc cô: “Cậu thực sự không sao à? Sao sắc mặt kém như vậy?”
Hạ Diệu Diệu nhìn bạn tốt, trong mắt đối phương không che giấu sự quan tâm, khiến lòng cô thấy ấm áp, nhịn không được hỏi: “Nếu như có một vài việc người khác cố tình giấu cậu, nhưng cậu lại vô tình phát hiện ra, cậu có nên công khai nói chuyện thẳng thắn với người đó không?”
Khổng Đồng Đồng mẫn cảm nhìn Hạ Diệu Diệu: “Hà An có người khác?” Hạ Diệu Diệu nhanh chóng nhìn xung quanh một cái: “Cậu nhỏ tiếng một2chút, nghĩ cái gì vậy? Sao có thể chứ.”
Khổng Đồng Đồng thở phào một hơi, vậy thì tốt: “Còn phải xem người đó có đáng để cậu hao tâm tổn trí không? Nhìn cái dáng vẻ này của cậu, tám phần là người quan trọng. Hà An giấu cậu việc gì? Hay là cậu giấu anh ấy việc cậu có bầu?” “Cậu muốn chết à?”
“Được rồi, được rồi, tớ không nói.”
Tâm trạng vốn không tốt của Hạ Diệu Diệu sau khi bị Khổng Đồng Đồng trêu chọc vài câu cũng đỡ hơn rồi: “Thực ra... cũng... không phải là chuyện gì lớn...”
Thì ra đúng là Hà An: “Việc không quan trọng sao? Nếu vậy thì thôi đi.” “Cũng không...” Hắn là vậy. “Từ lúc nào cậu trở nên rụt rè như vậy, muốn hỏi thì hỏi, không muốn hỏi thì thôi.”
Đúng vậy, giữa cô và anh có gì không thể8nói chứ.
Nhưng Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, cảm giác rất kì lạ, haha.
Hai hôm nay Hạ Diệu Diệu làm việc chẳng ra làm sao. Cô nghĩ đến việc thăm dò ngày hôm qua, anh vẫn bình thản như không. Cô cảm thấy bất lực cũng cảm thấy mình có bệnh rồi, trong lòng có vướng mắc thì hỏi đi, vì sao không hỏi anh?
Cảm giác biết mà không nói này khiến cho cô buồn bực, càng chán ghét bản thân lúc này, chỉ đợi Hà An sơ suất sẽ tóm lấy.
Hạ Diệu Diệu buồn bực hít sâu một hơi, cô vào phòng vệ sinh rửa mặt một cái mới khiến bản thân lấy lại tinh thần, tiếp tục hoàn thành công việc buổi tối.
Không biết có phải vì hai hôm nay suy nghĩ quá nhiều hay không, mà lúc tan ca hắt hơi liên6tục, làm thế nào cũng không dừng lại được.
Hà An đi đón cô, anh ôm khuôn mặt đỏ ửng của cô nhìn rất lâu, anh để cô đứng ở bên ngoài một cửa hàng hai tư giờ chờ, còn mình thì đi vào mua thuốc.
Hạ Diệu Diệu nhìn bóng dáng thon dài của anh hòa vào với tuyết, cô đột nhiên cảm thấy vừa cảm động vừa đau lòng. Một lúc sau, cô thấy Hà An - một người vốn không thích nói chuyện xin ông chủ cửa hàng một cốc nước nóng sau đó cấm ra. Hạ Diệu Diệu lập tức cảm thấy bệnh càng nghiêm trọng hơn, viền mặt đều đỏ rồi.
Hà An thấy vậy, anh cầm lấy hai bàn tay của cô liên tục hà hơi, nhanh chóng đưa nước nóng cho cô, bảo cô uống thuốc, lo lắng hỏi cô: “Còn có chỗ nào không thoải3mái không?” Hạ Diệu Diệu lắc đầu. Hà An lo lắng nhìn viền mắt đỏ ửng của cô, do dự một chút lại hỏi: “Nếu không thì anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút.” “Không cần đâu, về nhà đi, em muốn về nhà.” Hạ Diệu Diệu kéo cánh tay Hà An lại. Hà An nắm chặt lấy.
Quay về đến nhà Hà An lại rót một cốc nước đưa cho cô cầm, ngồi cạnh cô một bước không rời, vẻ mặt nghiêm túc chốc chốc lại sờ trán cô, sự quan tâm này khó lòng dùng ngôn ngữ để diễn tả. Hạ Diệu Diệu nhìn anh bận rộn lo lắng cho cô, vẻ mặt dù rất đáng ghét nhưng lại rất có thành ý.
Một lúc sau, Hạ Diệu Diệu nắm lấy bàn tay anh đưa tới, nắm rất nhẹ nhàng. Hà An ngồi bên giường, xoa xoa5tai cô sợ cô phát sốt: “Có phải bị trúng gió rồi không?” Đây là lần đầu tiên cô bị bệnh, bình thường cô vẫn luôn hi hi ha ha giống như một con gián đập mãi không chết.
Hạ Diệu Diệu chớp mắt, đáng thương nhìn Hà An, ánh mắt ôn nhu: Em bệnh rồi.
Hà An vuốt tóc cô, đột nhiên cảm thấy trái tim như bị ai đó đâm một cái, bất giác ôm cô vào trong lòng, giống như cô là một đứa trẻ vậy. Tuy nhiên lý trí của anh đột nhiên quay lại, giọng nói anh ôn nhu nhưng vẫn nghiêm khắc: “Ngoan, đừng làm nũng, ngày mai sẽ khỏi thôi.”
“Nếu mai không khỏi thì sao?”
Hà An ngây người. Hạ Diệu Diệu thấy vậy bật cười thành tiếng, chỉ cần hỏi thêm một câu là anh không biết trả lời thể nào, ngốc quá.
Hạ Diệu Diệu ôm chặt eo anh, một Hà An như vậy sao có thể giấu cô chứ. Cho dù anh có giấu cũng là do sợ cô tức giận, bởi vì từ trước đến nay anh chưa từng cải thắng được cô. Hạ Diệu Diệu nằm trong lòng Hà An, sụt sịt lau nước mũi nước mắt một lúc, đột nhiên cô ngẩng đầu, đáng thương nhìn anh: “Hai hôm trước em từng về nhà.” Hà An nghe vậy xoa mái tóc mềm mại của cô, khó hiểu nhìn cô.
“Em từng về nhà đó.” Hạ Diệu Diệu bĩu môi.
Hà An mở to mắt nhìn.
Hạ Diệu Diệu nhìn vẻ mặt vẫn không hiểu của anh, tức giận nhắc: “Hôm đó lúc mười giờ, trong nhà có một cô đang dọn dẹp phòng. Lúc nhìn thấy em, cô ấy cũng không quan tâm, trầm mặt quay người bỏ đi, giống như em là bệnh dịch vậy.”
Hà An vẻ mặt quỷ dị nhìn Hạ Diệu Diệu, trong mắt ngoại trừ sự nghiêm khắc, yêu thương, bất lực ra còn xẹt qua một cảm xúc khác. Hạ Diệu Diệu không diễn tả được đó là gì, nhưng cảm giác được Hà An lặng người ra rồi, hoặc là... bị dọa đến ngày người rồi, đúng, chính là bị dọa đến ngày người. Trong mắt anh thậm chí còn xẹt qua một sự bất lực, giống như một đứa trẻ vội vàng giấu giếm cái gì đó.
Hạ Diệu Diệu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của anh, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Cô đã nói mà,
sao anh có thể cố ý làm vậy được chứ.
“Anh... anh...”
“Anh không biết dọn dẹp nhà cửa, anh thậm chí cũng không biết nấu ăn, đồ ăn thỉnh thoảng em được ăn là do cô ấy làm đúng không?”
Hà An chột dạ nhìn Hạ Diệu Diệu, sau khi chắc chắn cô không giận mới thở phào một hơi, chán nản nhìn qua chỗ khác.
Hạ Diệu Diệu nắm chặt chăn, mặc dù cô đã tha thứ cho anh, nhưng thực ra cô vẫn có chút đau lòng: “Sao anh không nói với em, sợ em giận à?”
“Thực ra, lúc đó em nghĩ một lúc thực sự rất tức giận, chỉ muốn đâm chết anh.” “Anh...”
Hạ Diệu Diệu không đợi anh nói xong, như đứa trẻ trừng mắt với anh: “Một tháng anh trả cô ấy bao nhiêu, cao hơn lương em không? Có phải là vì cao hơn lương em nên mới không dám nói.” Cao hơn, nhưng anh có ngốc mới nói ra.
Hạ Diệu Diệu bĩu môi: “Sớm biết vậy em ở nhà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cho anh, anh trả tiền cho em là được rồi.” Hạ Diệu Diệu cúi đầu buồn bực. Hà An thấy vậy liền muốn giải thích gì đó. Hạ Diệu Diệu đã chán nản nên mở miệng trước: “Xin lỗi anh, em không biết là anh không thích làm việc nhà...” Hơn nữa cũng không có ý muốn học, khoảng thời gian này chắc trong lòng anh cũng không dễ chịu gì.
Hà An thấy dáng vẻ cúi đầu nói chuyện của cô, lúc trước anh vẫn luôn cảm thấy bản thân có lý chẳng làm sai việc gì cả, nhưng đột nhiên cảm thấy có lẽ anh sai rồi.
Hạ Diệu Diệu cũng không biết cô xin lỗi có đúng không nữa, nhưng anh không hề sai. Nhưng lúc cô nhường một bước lại đột nhiên phát hiện bản thân cũng không thoải mái như mình nghĩ, mà ngược lại... ngược lại...
Hạ Diệu Diệu cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào, cô ngây người nhìn cốc nước. Trong đầu cô chỉ có cầu anh không muốn học làm việc nhà, cũng không muốn biết. Anh không cần thiết phải làm việc nhà...
Hạ Diệu Diệu đang cưỡng ép mình nghĩ thoáng ra, cố gắng nghĩ thoáng ra, việc này khiến cô không biết phải làm thế nào. Cô tự cho đó là một cách cổ vũ, những căn bản chỉ là một cách tự huyễn hoặc bản thân mà thôi.
“Em....”
“Anh...”
Hạ Diệu Diệu cười cười, cô nhắc nhở bản thân, người ta có tiền, mày phải lựa chọn đúng phương pháp: “Anh nói đi, nếu như anh muốn làm gì cũng không cần kiêng dè em, em có thể hiểu được. Anh muốn ăn gì thì bảo cô ấy làm cho anh, không cần lần nào cũng làm món dưa leo xào trứng, nếu như anh không thích quần áo em mua cho, cũng có thể không mặc...” Đống quần áo đó rẻ như vậy, thực ra cô cũng không thích lắm.
Đây đều là lời nói thật lòng.
Hà An nắm lấy tay cô, trán kề vào trán cô, ôn nhu nhìn cô. Anh đã quen lắng nghe, nhưng lúc này cô thỏa hiệp giống như anh dự đoán, khiển trong lòng anh ấm áp không biết phải nói cái gì, chỉ cảm thấy năm tháng này rất êm đềm: “Diệu Diệu...”
“Vâng.”
Mặc dù xảy ra có hơi nhanh, nhưng đây là điều anh mong đợi, bọn họ giữ nguyên cách sống của mình nhưng vẫn tiếp tục ở bên nhau. Hạ Diệu Diệu thậm chí biểu hiện còn tốt hơn trong tưởng tượng của anh. Cô đang dần tiếp nhận, cũng không tức giận, thậm chí không làm loạn lên: “Anh yêu em...” “Đó là đương nhiên rồi, anh còn muốn yêu người khác chắc.” Khóe miệng Hà An cong lên, anh ôm chặt lấy cô, môi dần dần đưa xuống, anh muốn trong không khí ngọt ngào này làm gì đó để làm trái tim đang nóng lên này của mình bình ổn lại.
Hạ Diệu Diệu bắt lấy tay anh, cô dựa vào ngực anh, nói giọng mũi mang ý làm nũng: “Em đang bị bệnh, không tiện...”
Bạn trai vẫn là dáng vẻ mà cô biết, nhưng lại có chỗ nào đó không giống. Hạ Diệu Diệu cảm thấy chắc là do tâm lý của cô, Hà An chẳng thay đổi. Anh thậm chí cũng chẳng bảo cô giúp việc nấu ăn thêm, nhà cửa vẫn là dáng vẻ như cũ, đến chỗ đặt máy tính cũng giống trước đây. Nhưng Hạ Diệu Diệu cứ cảm thấy có gì đó không giống, đến cả Hà An mà cô hiểu cũng không giống trước đây, đây là đạo lý gì?
Hạ Diệu Diệu liên tiếp nhắc nhở bản thân, nhưng hình như hiệu quả không rõ ràng cho lắm. Quần áo của Hà An lại không thấy mấy cái? Đây rất bình thường, anh phải cầm về giặt. Khăn trải bàn vẫn là hình ảnh và chất liệu đó, nhưng cảm thấy nó là đồ mới. Bởi vì tối hai hôm trước cô có dùng rèm lau nước mũi, nhưng hôm nay xem lại phát hiện rèm không hề có chút vết tích nào, hình như bị đổi rồi. Nước nóng trong bình giữ nhiệt không phải Hà An đun nên uống không ngọt cho lắm. Cơm cũng không phải Hà An nấu cho cô nên cũng không còn ngon nữa. Ga giường từng bị người lạ chạm vào, mỗi ngày cô đều phải cẩn thận dọn dẹp gọn gàng đồ riêng tư của mình, đến việc giường chiếu sau khi xong, cô cũng sợ để lại vết tích khiến người khác phát hiện.
Rõ ràng trước đây cô cảm thấy Hà An dọn dẹp như vậy rất là tốt, mỗi lần nằm lên đều cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng từ khi biết là người khác dọn dẹp, cũng không phải thay đổi gì to tát, không hiểu sao tâm trạng lại thay đổi, cứ kì lạ sao sao ấy.