Đám Cưới Hào Môn

Trời xanh đáy nước


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hiện tại cô đã ngồi đây, bù đắp lại khoảng trống trong tưởng tượng của anh

“Hôm nay anh đi làm?” Hạ Diệu Diệu khuấy cháo trong bát, nhìn trang phục chỉnh tề trên người anh.

Hà Mộc An không hiểu ý cô: “Anh có ba ngày nghỉ phép.” Nghĩ đến sự chủ động đêm qua của cô, mặt anh trầm xuống, rồi khôi phục bình thường, chắc không phải cô muốn quyến rũ anh chứ, như thể rất không ổn

Anh đã hiểu và thông cảm cho hành động hôm qua của cô rồi, ban ngày ban mặt không thể làm như ban đêm được, anh cần cho cô biết, không thể vì để củng cố địa vị của mình mà luôn muốn nắm bắt đàn ông trong tay, cô nên suy nghĩ về những việc có ý nghĩa hơn.

Hà Mộc An3nghiêm túc nhìn cô, rồi lại quay sang nhìn con gái.

Hạ Diệu Diệu không hiểu gì tiếp tục ăn sáng, cô mặc kệ, là do anh có vấn đề.

Cả hai người cùng đưa Thượng Thượng đi, Hạ Diệu Diệu nhàn nhã cầm một túi thức ăn cho cá, lái chiếc xe người làm giới thiệu, đi trên con đường người làm chỉ, đi đến hồ Hà Quang ở trên núi

Con đường rất nhỏ nhưng bằng phẳng, không hề tổn hại đến vẻ nguyên sơ tự nhiên của nơi này, con đường không dính chút bụi đất, cây cối hai bên đường như cao lớn hơn, tiếng chim hót lúc xa lúc gần, thỉnh thoảng lại có tiếng động vật khác xen vào.

Hạ Diệu Diệu vẫn mặc đồ thể thao ngồi trên cây cầu được xây lên với mục đích ngắm1cảnh, cô ngồi đó vừa đón gió nhẹ vừa chơi với cá

Cô vứt cả nắm thức ăn xuống, ngay lập tức có một chú cá chép to ngoi lên, đớp lấy thức ăn rồi lặn ngụp xuống dưới, chỉ để lại những gợn sóng nhỏ

Hạ Diệu Diệu giật mình, cô cứ nghĩ là chúng sẽ bơi lại gần tranh nhau thức ăn dưới chân cô chứ, sau đó cô sẽ phấn khích thốt lên ôi đẹp quá, cá vượt long môn kìa đại loại là như vậy

Và không để cô phải chờ lâu, rất nhanh sau đó đàn cá lũ lượt kéo đến, nhiều con nhảy khỏi mặt nước trình diễn vũ điệu vượt long môn dưới ánh sáng mặt trời cơ thể chúng như phát ra ánh sáng xanh bàng bạc, cảnh tượng đúng là tráng lệ vô cùng.

Cô6chống tay ngả người bốn mươi lăm độ về phía sau, ngẩng đầu ngắm nhìn trời xanh, rừng thẳm, nắng vàng, nước chảy, cá bay tất cả đẹp đến mức không chân thật

Cô nghĩ nếu bản thân trẻ lại 10 tuổi, chắc chắn sẽ không có tâm trạng để thưởng thức và cũng không thể nhận ra vẻ đẹp nơi đây

Cô sẽ cảm thấy tất cả chỉ là một ngọn núi nặng nề đè lên người khiến cô không thể thở nổi, còn cảnh vật xung quanh giống như chiếc vòng kim cô thắt chặt trên đầu.

Những suy nghĩ của cô tại hiện tại rất khác, thậm chí cô cảm thấy mình không nên cứ thể hưởng thụ phong cảnh này, ngắm nhìn qua loa rồi buông một lời khen qua quýt là xong

Mà đây là ngôi nhà mà Hà4Mộc An tự mình xây đắp từng chút một, là mô hôi xương máu của anh, cô nên mang theo sự tôn kính, biết ơn và tán thưởng để cảm nhận, lẵng lại trong tim để ghi nhớ về sự vất vả của anh.

Hạ Diệu Diệu hít sâu một hơi để không khí trong lành tràn vào phổi, con người bỗng chốc như được tiếp thêm năng lượng, tinh thần phấn chấn hẳn lên

Cô nhìn về phía xa là rừng sâu không thấy điểm tận cùng, nghe loáng thoáng đâu đây có tiếng thác chảy, hai mắt hai tai như được thiên nhiên nhiên gột rửa.

Nơi này nhìn qua ngoài cô ra thì không thấy một bóng người nào khác

Cô nghiêng người nằm hưởng thụ không gian yên tĩnh chỉ thuộc về riêng mình

Bỗng nhiên, chỗ rẽ ngoặt trên cây3cầu gỗ tách ra, một cái màn hình như ban sáng xuất hiện, mặt của Hà Mộc An cũng hiện lên ngay sau đó: “Đang chơi?”

Hạ Diệu Diệu nhăn mày, có cảm giác hụt hẫng như vừa xuyên không từ rừng xanh về thế giới hiện đại

Cô không chần chừ tiến lên phía trước muốn đẩy nó về vị trí cũ để còn tiếp tục ngắm cảnh núi non

Đối diện cô lại tiếp tục hiện ra một cái màn hình y chang, vẫn là dáng vẻ Hà Mộc An hiện ra giữa màn hình: “Đang chơi?” Hạ Diệu Diệu mắt híp lại nhìn nhìn anh, vừa nhìn vừa cười, vẫn là bộ quần áo hồi sáng

Mái tóc mềm mại xòa xuống trước trán, mắt sáng mày sắc, góc cạnh rõ ràng, khi không cười thì toát ra vẻ nghiêm nghị từ trong xương cốt, khi nghiêm túc lại càng băng giá lạnh lùng, nói tóm lại là một gương mặt không liên quan gì đến hai chữ hiền hòa.

Hà Mộc An chỉ mới quay lại, anh vào phòng sách còn cô đã tự mình ra ngoài dạo chơi, kể cả đêm tân hôn anh có bận công việc đi chăng nữa cô cũng không hề thấy lạ: “Vâng.”

Hà Mộc An vừa nghe thể thì vẻ mặt có chút thay đổi, anh cứ nghĩ cô sẽ ở dưới lầu nhớ đến anh, thậm chí sẽ lao đến nũng nịu.

Hạ Diệu Diệu nhìn anh trong màn hình, nụ cười càng thêm rạng rỡ, vẫy tay gọi anh: “Nếu anh bận xong rồi, hay là tới đây ngồi cùng em đi.” Sắc mặt anh giờ mới trở lại bình thường, quả nhiên cô lúc nào cũng muốn anh ở bên cạnh: “Nói sau đi, giờ còn chưa xong việc.” Lời vừa dứt màn hình cũng tự động tắt luôn, rồi
được rút về vị trí ban đầu, không để lại chút dấu vết, trả lại dáng vẻ ban đầu của cây cầu gỗ.

Cô nhắm hờ mắt tiếp tục nhìn trời, nếu không phải sợ dưới nước có động vật lớn, thì cô rất muốn bỏ giày ra thả chân xuống nghịch nước, nhưng mà như thế này cũng tốt lắm rồi

Lúc Hà Mộc An bước đến, Hạ Diệu Diệu đang nằm trên mặt cầu nhắm mắt vờ ngủ, cảm thấy tầm mắt có một bóng đèn trùm lên, cô mở mắt ra

Anh đang đứng ở phía trên nhìn xuống cô

Cô cười với anh, tay vỗ lên vị trí bên cạnh ý bảo anh ngồi xuống

Anh nhìn trong chốc lát, sau đó mới ngồi xuống cạnh cô, nhìn mặt nước tĩnh lặng, còn có một nửa túi thức ăn cho cá để ở bên cạnh

“Chỗ này đẹp quá.”

“Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy cá vọt lên cao như vậy.”

“Anh nhìn xem trời như sà thấp xuống ở ngay trong tầm tay của chúng ta vậy.”

Rồi Hạ Diệu Diệu lại chỉ về đằng xa, có thể lờ mờ nhìn thấy một căn lầu các: “Đó là gì vậy?” Anh thuận theo tay cô nhìn qua: “Nhà kho.”

“Cất giữ cái gì vậy, sách à?” Sách quý, bản duy nhất, chỉ phát hành nội bộ.

Hà Mộc An liếc cô: “Lương thực.” Kho lương thực gần bằng với kho dự trữ của một đất nước.

Hạ Diệu Diệu nhất thời nghẹn lời, xong rồi lại thấy cũng đúng, tinh thần rất quan trọng nhưng vật chất mới là căn bản.

Hà Mộc An thấy cô có vẻ hơi thất vọng, trong lòng tự hỏi có gì không đúng sao, ở trên núi không thể nào không dự trữ lương thực được, cô muốn trữ cái gì? Hạ Diệu Diệu thấy dáng vẻ này của anh thì tự cười một mình, nghiêng người sang bám vào cánh tay chắc nịch của anh, nhìn mặt nước sau lưng anh, cơn gió gió hè mang theo cả hơi nước thổi tới vừa sảng khoái vừa mát lạnh

Cô không có năng lực để tạo nên những gì trước mắt, nhưng cô hiểu được những cái tốt cái đẹp ở đây, tất cả đều là của người đàn ông bên cạnh

Cô có thể thưởng thụ những thứ này, tại sao lại không để anh mở lòng hơn, thoải mái hơn, vui vẻ hơn chứ? Cô càng dựa sát vào anh, áp lên cơ thể ấm áp của anh, chưa cảm nhận được sức nóng thì đã bị gió thổi bay đi rồi.

Vẻ mặt Hà Mộc An dần thả lỏng, mắt nhìn xa xa, tay đặt trên eo cô, để cô ép sát vào mình hơn, thậm chí anh còn mở miệng nói: “Trước đây anh rất thích ngồi ở đây.”

“Bây giờ thì sao?” “Đã rất lâu không đến.”

Cô không hề cảm thấy anh đang lãng phí tài nguyên, cô rất tự tin về anh, anh chắc chắn còn có nhiều nơi nhiều cảnh đẹp để ngắm hơn

Cô chưa bao giờ muốn phấn đấu trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, cùng lắm chỉ có chút lòng tham muốn trèo lên cao thôi

Đối với những kẻ mạnh, những người đứng trên đỉnh kim tự tháp cô luôn rất kính trọng

Hà Mộc An nằm xuống giống cổ, cùng cô ngắm bầu trời xanh ngắt, cảm nhận tay cô đang vận về ngón tay anh, cả người thả lỏng, máu như chảy chậm lại, hơi thở đều đều

Cô vừa nghịch ngón tay anh vừa ngẩn ngơ ngắm trời, cả hai đều không nói chuyện, yên lặng ngắm nhìn...

Ở một ngọn núi cách đó rất xa, hai thợ làm vườn vừa mới dọn cỏ cho vườn hoa hồng xong, ngồi nghỉ giải lao vừa ăn vặt vừa vui vẻ nhỏ giọng tám chuyện

Bản thân họ chắc không có ý gì khác, chỉ là rảnh rỗi không có gì để nói, lôi ra nói cho vui vậy thôi.

“Cậu nói xem liệu phu nhân có bắt nhổ hết hoa hồng đi rồi thay thế bằng rau không?” Trong giọng nói còn hàm chứa chất giọng điệu của người làm vườn hoàng gia có tầm nhìn“.

“Chắc không đến nỗi đâu.” Điệu bộ của người đó chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, thoải mái đi, nếu phu nhân muốn làm như vậy thật thì chúng ta sẽ chuyển sang trồng rau thôi

“Cũng phải, nếu phu nhân là người tiết kiệm, chúng ta đổi làm nông dân thôi; nếu phu nhân là người thích hưởng thụ chúng ta vẫn trồng hoa hồng, tóm lại, đối với chúng ta mà nói, đều là công việc hầu hạ phục vụ người ta.”

“Chuẩn luôn, chúng ta là người làm, tính cách phu nhân có thể nào đi nữa chúng ta vẫn phải làm việc.” Aizz, nếu thật sự gặp phải bà chủ cảm thấy vườn hồng này là một nơi lãng phí, thì họ có thể làm gì, đây là vườn hồng mà bà nội và mẹ của ngài Hà bỏ rất nhiều tâm huyết mới được như ngày hôm nay đó

Mỗi cây hồng không dám nói là giá trị vô biên, nhưng cũng khá là đắt đỏ

Mong là ông chủ đừng cưới một bà vợ cái gì cũng cho mình là đúng về.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện