Đám Cưới Hào Môn

Bị lợn gặm mất rồi


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thực sự, cô cũng rất được lòng mọi người, sự an tĩnh nhẹ nhàng trong tính cách của cô đủ để bỏ xa Trương Tấn Xảo hàng trăm vũ trụ. Vương Niệm Tư khoác tay Thẩm Tuyết đi ra ngoài, đi được một đoạn khá xa rồi, mới vờ như bất chợt nghĩ ra, hỏi: “Cậu thấy Hà An thế nào?” “Hà An? Bạn trai của Hạ Diệu Diệu!” Thẩm Tuyết bặm môi tỏ vẻ buồn cười: “Nếu như không phải có cô bạn gái “nổi tiếng” thế, thì ai biết cậu ta là ai.” Tầm thường, rác rưởi! Vương Niệm Tư dịu dàng nói: “Không phải chứ, cậu không thấy cậu ấy thể hiện quá xuất sắc trong hội thể thao à?” “Chính là cậu ta!” Thẩm Tuyết nhìn sang bạn2mình một cách khó tin: “Sao cậu không nói Tuấn Ích Diệu càng xuất sắc hơn! Nhưng, sao cậu lại chú ý đến cậu ta? Cậu ta và Hạ Diệu Diệu tuyệt đối phù hợp, chàng khờ và cô ngốc không thể hợp hơn.” Bạn ơi, tốt nhất đến nhìn cũng đừng nhìn anh ta lần nào cả!

Thẩm Tuyết vừa nghĩ vừa lo lắng nhìn Niệm Tư: “Cậu đừng nói với tớ là vừa nãy cậu đang nhìn cậu ta đấy nhé!” Nét mặt Vương Niệm Tư không hề thay đổi, mà lại càng dịu dàng hơn: “Không được sao? Tớ chỉ hỏi vậy thôi.” Tất nhiên là không được, hỏi cũng đừng hỏi, Hà An là cái thá gì, nghèo nàn, không có tí gu nào, bình thường, nói trắng ra8là chẳng đáng một xu. Loại người như anh ta làm sao có thể lọt vào mắt của Niệm Tư, đừng có làm bẩn mắt của bạn tôi.

Thẩm Tuyết vội nhìn sang đám bạn học nam đang chơi thể thao đầy nhiệt huyết trên sân vận động: “Cậu nhìn thấy chưa, tùy tiện chọn một người trong số họ cũng tốt hơn cậu ta. Con trai cả trường tùy cậu chọn, chỉ có cậu ta là không được. Có thể thích được loại nữ sinh như Hạ Diệu Diệu, cậu còn mong cậu ta tốt đến đâu, nhất định là ăn uống nhồm nhoàm, tự cao tự đắc, đã không có tài cán gì, lại còn ngờ nghệch hết thuốc chữa. Cậu đừng có nói với tớ là cậu có ý với6loại con trai như vậy nhé.”

“Tớ chỉ thấy cậu ấy rất khác với những chàng trai khác.” Vương Niệm Tư không thừa nhận, cũng không phủ nhận: “Sao cậu nói nhiều thế nhỉ.” Thẩm Tuyết phát điên lên mất: “Cậu ta có gì khác!” Quả thật, cô ta không thể tin được vào đôi mắt của bạn mình!

Vương Niệm Tư là ai chứ? Thành tích tốt, gia thế tốt, tính cách tốt, muốn tìm bạn trai thể nào chẳng được. Đại học Thu Môn danh tiếng thế này, cũng chẳng có mấy người dám theo đuổi cô ấy, Hà An, cậu ta là cái thá gì! Đúng là các hội muốn ăn thịt thiên nga!

“Đừng nói với tớ là cậu muốn quyết đấu với thể loại như Hạ Diệu Diệu đấy nhé.”3Vương Niệm Tư cười bí hiểm: “Cậu nghĩ gì thế.” Nhưng ngay sau đó lại ngập ngừng lên tiếng: “Hạ Diệu Diệu cũng không tồi.”

Thẩm Tuyết bị câu nói của bạn làm cho sốc đến mức không biết nên nói gì: “Cậu, không phải cậu thích Hà An rồi đấy chứ? Có phải cậu bị ẩm đầu rồi không? Đi, đi mau, tớ dẫn cậu đến bệnh viện tiêm vài mũi.” Nói rồi, cô ta kéo mạnh tay bạn mình đi. Vương Niệm Tư không nhịn nổi cười: “Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, biết ngay mà, tớ mới chỉ hỏi một câu, nhìn cậu lo lắng kìa.” Tớ không lo lắng sao được! “Còn không phải tớ quan tâm đến cậu sao! Tớ suýt bị cậu dọa cho sợ chết5khiếp rồi đây này! Bác trai mà biết cậu nói một thằng con trai như vậy là tuyệt vời, thì chắc phải đau lòng lắm, cả anh Dịch cũng sẽ buồn lắm đấy. Cậu với thể loại như Hà An thì đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, rau rõ ngon mà bị lợn gặm, có biết không! Cậu đừng nghĩ đến nữa.”

“Khoa trương thể sao?” “Tất nhiên rồi, còn khoa trương gấp nghìn lần những gì tớ nói!”

Vương Niệm Tư cười trêu cô ta: “Yên tâm đi, mớ rau tươi ngon như tớ làm sao có thể để lợn gặm được, cậu nói có phải không?”

“Thật chứ?”

“Thật.”

Thẩm Tuyết thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức không nhịn được, nói đùa: “Có điều, Niệm Niệm à, cậu mà thích cậu ta thật, chắc cậu ta phải cảm động rơi nước mắt, quỳ xuống mà tạ ơn!” Cơ hội một bước lên tiến, có gã
đàn ông nào vượt qua được cám dỗ ấy, hơn nữa, lại tặng kèm một đại mỹ nhân dịu dàng đáng yêu như Niệm Niệm, có điều, cậu ta đừng có mơ tưởng, bởi vì cậu ta không xứng đáng. Vương Niệm Tư không phản bác lại, nhưng cô cảm thấy, không phải vậy, cậu ấy, có lẽ không phải là người như vậy... Cái cảm giác ấy, không diễn đạt nổi.

Cửa hàng KFC quy mô không lớn trên quảng trường Thanh Niên kiểm soát nhân viên không quá nghiêm ngặt. Hơn nữa, Hạ Diệu Diệu đã tính toán kỹ càng từ trước, cô để bạn trai mình đến đây tập huấn rồi, báo cáo sức khỏe lại càng không thể thiếu.

Nơi có thể tuyển dụng kiểu như Hạ Diệu Diệu, thì cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua việc Hà An đến làm thay cho bạn gái. Hơn nữa, buổi tối mùa hè từ 8 giờ đến 10 giờ là giờ cao điểm, chỉ cần không xin nghỉ, tìm một người thao tác nhanh nhẹn thay thế cũng chẳng sao.

“Một combo trẻ con A.” “Mẹ ơi, con không ăn combo, không ăn combo, con muốn ăn khoai tây chiên.”

“Combo A có khoai tây chiên.”

“Không đâu, con muốn ăn khoai tây chiên!” Được thôi: “Xin lỗi, cho tôi một phần khoai tây chiên cỡ vừa và một cốc nước cam.”

“Con muốn đồ chơi, con muốn Thomas! Mẹ ơi mua Thomas cho con.”

Mẹ đứa bé nén giận: “Rốt cuộc thì con muốn gì?”

“Kem dâu, con muốn ăn kem dâu.”

“Giúp tôi lấy một xuất khoai tây rán cỡ vừa và một cốc kem dâu.” “Còn Thomas nữa, Thomas của con.”

Bà mẹ cười: “Xin lỗi, vẫn lấy một combo trẻ con loại A.”

“Con không ăn combo, con muốn Thomas, con muốn kem dâu.”

“Combo trẻ con có kem dâu và Thomas! Con im miệng ngay! Xin lỗi, cho tôi một combo trẻ em loại A.”

Hà An ấn nút xác nhận.

Bà mẹ: Lúc nãy cô ta nói nhiều thế, anh vẫn giữ nguyên combo ban đầu? “Combo buổi tối có gì?”

“Combo cơm thịt hầm tối bây giờ có gì?”

“Cơm đùi gà thì sao?”

“Cậu nói gì đi chứ! Tôi không nhìn thấy chữ viết bên trên, cậu có muốn bị kiện không?” Nữ phục vụ quầy bên cạnh ngại ngùng mở lời: “Thưa bà, anh ấy đã chỉ vào danh sách trước mặt bà từ nãy đến giờ.”

Hà An không nhập sai menu bao giờ, nhưng nhược điểm duy nhất là lạnh lùng không nhiệt tình, thân hình cao to mặc bộ đồng phục nhân viên đứng đó, tuyệt đối không có chút hiệu ứng trai đẹp nào, ngược lại, bộ mặt không cười có chút dọa người. Nếu chẳng may anh mất bình tĩnh trợn mắt lên, thì tất cả nhân viên ở đây đều tin chắc rằng, các bạn nhỏ sẽ lập tức im bặt, thậm chí cho gì ăn nấy. Nếu không phải Hạ Diệu Diệu vài tháng mới đem bạn trai đến đuổi khách một lần, thì quản lý đã đuổi cô sớm rồi. Hà An chẳng cảm thấy gì cả, anh đưa tay lên xem giờ, đoán rằng Diệu Diệu cũng sắp đến nơi rồi. “Đồng hồ của cậu là hãng nào đấy? Cách ra phết.” Quản lý thấy cũng ít việc rồi, lại gần bắt đầu khoe khoang.

“Chiếc này là vợ tôi đi công tác châu u mua về đấy, rẻ bèo, chỉ có mười nghìn Euro, trong nước mua cũng chỉ một trăm nghìn, dùng tạm. Cái của cậu thì sao?”

“Cậu còn trẻ mà ít nói quá cũng không tốt, về sau làm sao có chỗ đứng trong xã hội. Cậu nhìn bạn gái cậu mà xem, mở mồm là không ngậm lại được, lại nhanh nhẹn tốt tính, nói cười giòn tan.”

“IWC.”

Hở! Nhãn hiệu đồng hồ, có điều không quen lắm, nhãn hiệu này còn khá mờ nhạt, “Mua bao nhiêu tiền, nhìn có vẻ không tồi, mấy nữa tôi cũng đổi một cái đeo xem sao.” “Sáu trăm nghìn... đô la Mỹ” “...” Người quản lý nhìn anh với ánh mắt mà ai cũng hiểu, thảo nào Hạ Diệu Diệu cứ dặn dò anh đừng có nói năng gì nhiều! Anh tốt nhất cả đời đừng nói thêm gì nữa! Để khỏi bị đánh chết vì chém gió quá đà.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện