Đám Cưới Hào Môn

Diệu diệu, diệu diệu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng anh xem bây giờ nó...” Hạ Diệu Diệu nhớ đến dáng vẻ nói tạm biệt của con gái lúc này thì cảm thấy đáng yêu chết mất.

Hạ Diệu Diệu thỏa mãn dựa vào cửa sổ, mặt dán lên tấm kính phát sáng: “Em không hề mong nó lớn lên sẽ có thành tích gì lớn, em chỉ muốn nó có thể hiểu được ánh nắng..

biết cảm ơn..

có thể hiểu được mưa tuyết..

biết kiến cường, có thể khỏe mạnh lớn lên

Vừa rồi nhìn nó cười với em, em đột nhiên có một loại ảo giác là con gái sẽ cứ ngây thơ như vậy hưởng thụ cuộc sống...”

Phải biết rằng những đạo lý nói ra thì đơn giản này muốn lĩnh ngộ được hết nó thì phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn

Hạ Diệu Diệu nghĩ đến đây còn vui hơn cả việc con thi được hạng Nhất: “Mấy3điều em mong muốn, nó có thể hiểu được một cái là em yên tâm rồi.”

“Thật ra trước đây có lẽ là em quá vội vàng, trẻ con còn nhỏ thì có thể hiểu được gì chứ

Lúc em còn bé cũng không biết cảm ơn, không hiểu sự vất vả của người lớn

Thậm chí em còn không nhớ lúc nhỏ mình khiến ba mẹ tức giận như thế nào nữa

Anh xem bây giờ lớn rồi đương nhiên là hiểu chuyện hơn nhiều rồi.”

“Qua hè này là lên lớp một rồi, Thượng Thượng sắp trở thành học sinh tiểu học rồi..

Haizz..

Thời gian trôi qua thật nhanh...”

Hạ Diệu Diệu ngồi nghiêm chỉnh, cô không nhịn được mà chọc người điếc ngồi phía trước: “Em đang nói chuyện với anh đấy, anh không nghe thấy hả? Anh phải trả lời gì chứ, nói đều thành vô ích rồi.” “Hả?” Hà Mộc An ngẩng1đầu lên, ánh mắt mê man

Hạ Diệu Diệu nhìn anh chằm chằm, vừa rồi đàn gảy tai trâu rồi phải không? Hà Mộc An không nghe bởi vì chút nữa anh có một hội nghị rất quan trọng

Anh đang xem tài liệu nên tự động coi lời nói của cô như tiếng nhạc xung quanh.

Nhưng Hà Mộc An rất nghiêm túc đợi vợ nói lý do cô gọi mình.

Hạ Diệu Diệu cảm thấy gai mắt vì vậy cô sửa lại vị trí đầu của anh, xem tiếp tài liệu của anh đi

Chuyện đại sự của anh quan trọng hơn, chút chuyện nữ nhi thường tình bên lề có là gì chứ, em hiểu là được, anh bận tiếp đi

Ánh mắt Hà Mộc An dừng lại trên tài liệu một giây rồi đột nhiên quay đầu nhìn cô nghiêm túc nói: “Lời em nói rất quan trọng.” Cực kì quan trọng.

Hạ8Diệu Diệu nhìn dáng vẻ anh nghiêm túc an ủi mình mà không nhịn được muốn chọc khuôn mặt quá nghiêm túc kia, cô cười hì hì gật đầu: “Vậy xin hỏi, những lời nói cực kì quan trọng kia anh nghe được mấy câu?”

Hà Mộc An ngượng ngùng quay đầu tiếp tục xem tài liệu: Anh thật sự rất bận

Hạ Diệu Diệu lườm anh một cái, xì một tiếng, mở máy tính bảng ra bắt đầu nghiêm túc làm việc của mình.

Trong xe yên lặng, một phút trôi qua, hai phút trôi qua, năm phút trôi qua.

Hà Mộc An đột nhiên bỏ tài liệu xuống, anh cứ cảm thấy thiếu gì đó, không thể xem tiếp được, những suy nghĩ lúc trước đều mất hết rồi

Anh nhìn ra sau: “Diệu Diệu, tuần này đến chỗ mẹ em phải mua cái gì?”

Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì bỏ máy tính9bảng xuống, cô nhớ ra rồi: “Lần trước em có mua một cái máy trị liệu bằng hơi nước dùng cũng tốt nên định mua cho mẹ một cái

Em vứt số điện thoại của nhân viên bán hàng ở đâu rồi nhỉ...” Hạ Diệu Diệu bắt đầu lật túi: “Em nói cho anh biết dùng thật sự rất hiệu quả..

Khoảng thời gian trước mặt em dùng cái gì cũng kích ứng, sau khi dùng cái máy đó hai tuần thì tốt hơn nhiều rồi...”

Hà Mộc An cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

“Lúc trước em không thể thoa kem nền và phấn, bây giờ có thể dùng một chút rồi.” A, cô tìm được số điện thoại của cô nhân viên bán hàng kia rồi: “Đồ em dùng bây giờ đều là kem tự nhiên 100%, Tiểu Trần cho em đó.” Có thể dùng: “Anh nói xem mỹ phẩm 100%7tự nhiên có đáng tin không? Em cảm thấy thực vật thì đã làm sao? Trong thực vật chẳng lẽ không có những chất hại sức khỏe sao? Hôm nay em không bôi kem nền, không trang điểm liền nhìn ra tuổi tác rồi.”

Hạ Diệu Diệu lấy gương ra: “Anh xem khóe mắt em này...” Hà Mộc An lật sang trang mới, cảm thấy tư duy trở lại bình thường rồi

“Sao lại có nhiều nếp nhăn thế này rồi, may quá còn chưa chảy xuống

Trời ơi, anh xem trên mặt em có cái gì đây? Sao lại mọc lên một cái mụn thế này, trước đây em không hề có

Em không dám nói da mình rất tốt nhưng tuyệt đối hơn sáu mươi phần trăm dân số, chắc không phải vì có bầu chứ?”

“Xong rồi, xong rồi, xong rồi.” Hạ Diệu Diệu vội vàng soi gương: “Nghe nói mang bầu ảnh hưởng rất lớn đến da, lúc em sinh Thượng Thượng không bị còn tưởng rằng người khác nói vui vậy thôi

Trời ơi, em mới có bầu đã mọc lên một cái mụn rồi

Đừng có đùa với em chứ, nếu như còn mọc bảy tám cái nữa thì liệu em còn sống nổi nữa không đây...”



“Không được, khi về em phải bảo bác sĩ Châu tìm cho em một chuyên gia sắc đẹp xem có thể bảo vệ làn da trong thời kì thai kì hay không?” Nhưng nghĩ kĩ cô lại thấy không an toàn, Hạ Diệu Diệu sắp điên lên vì mặt mình rồi: “Sinh xong liệu có tốt lên không..

Sẽ..

chắc chắn sẽ tốt lên..

Nếu không
thì mình ăn ít đồ cay thôi.”

Hạ Diệu Diệu véo má mình: “Cứ quyết định vậy đi, vì khuôn mặt này mà liều đi

Haizzz, anh nói xem có phải do em hơn ba mươi rồi nên cơ thể tiêu trừ thai khí lâu hơn người trẻ, nên nó sẽ đọng lại lâu không.”

Hạ Diệu Diệu chìm đắm trong lĩnh vực học thuật mới của mình, nói đến thỏa thích

Cô đang nói say sưa thì phát hiện có gì đó không phù hợp, lại nhìn Hà Mộc An chăm chỉ làm việc ở phía trước, đột nhiên vứt gương vào trong túi không thèm nói nữa

Đau lòng quá đi, cô vẫn nên tiếp tục xem báo online để bồi đắp tâm hồn thì hơn.

Trong xe lại khôi phục sự yên tĩnh, khoảng một phút sau, hai phút sau, Hà Mộc An lại bỏ tài liệu xuống

Tài xế Tiểu Lý kinh ngạc vì khả năng tính giờ chuẩn xác của mình, cậu càng ngày càng giỏi rồi, nhưng vẫn không dám nhìn nghiêng nhìn dọc, chỉ tập trung nhìn phía trước

Dường như chiếc vô lăng chính là ngọn đèn soi đường cho cậu, là ngôi sao tín ngưỡng của cậu.

Hà Mộc An quay đầu dựa vào ghế sau lưng: “Trưa em muốn ăn gì?” Lần này Hạ Diệu Diệu không ngẩng đầu, lật bản thảo trong máy giọng nói không mặn không nhạt: “Ông Tra đưa gì thì ăn đó, kĩ thuật của ông ấy không tồi, đỗ xào hôm qua rất ngon, em chưa từng ăn món đỗ xào nào ngon như vậy

Anh cũng biết trước đây em không ăn những thứ có hình sợi dài.”

“...” Hà Mộc An lại cầm tài liệu lên.

Hạ Diệu Diệu vừa lật vừa nói: “Haha, khi mà ăn ngon thì mỗi ngày anh sẽ chờ mong đến giờ ăn cơm

Phải nói là mỗi một nghề đều có người chuyên môn nghiên cứu, trước đây em cho rằng mình nấu cơm cũng được, bây giờ nhìn ông Tra...”

Hà Mộc An cảm thấy cái kiến nghị này phải sửa, lợi ích có thể đàm phán thêm.

“Rốt cuộc em cũng biết vì sao anh không ăn đồ em nấu rồi, món canh bí nấu thịt người ta làm ngon như vậy

Thịt thơm, bí thơm, canh cũng thơm, cực kì chính thống, nguyên liệu cực chuẩn, loại lợn mới được một năm này không dễ tìm nha

Sau núi anh nuôi nhiều lợn như vậy ăn có hết được không? Anh đừng bảo em là Tết mang đi biếu nhé.”

O? Người nói chuyện đầu: “Em đang nói với anh đấy, anh có nghe thấy không? Hà An, Hà An...” Hạ Diệu Diệu lườm anh một cái im lặng, tiếp tục xem những thiết kế mới của mùa này..

Chiếc váy chữ A này đẹp, chỗ cổ váy có một bông hoa, có thể che khuất những khuyết điểm về hình thể lại nhìn trẻ trung xinh đẹp.

Phối với đôi giày này cũng không tệ, hở mõm lại là đế xuồng, vừa thoải mái vừa an toàn, bây giờ cô vẫn đi được.

“Em đang xem gì đấy?” Giọng nói như ma vương truyền đến

Hạ Diệu Diệu cúi đầu: “...” Nếu em còn để ý đến anh thì em là lợn

Anh kiên nhẫn gợi chuyện: “Em xem gì đấy?”

“...” Cô cười ha ha.

“Diệu Diệu..

Diệu Diệu...” Hà Mộc An gấp tài liệu lại

“Phu nhân, đến nơi rồi...”

“Cảm ơn Tiểu Lý.” Hạ Diệu Diệu xuống xe, cắt ngang luôn mấy tiếng gọi kia, anh đang làm phản đấy à, muốn phản ứng thì phản ứng, không muốn thì thôi

Cô cũng không phải cái tivi, cho dù là tivi cũng cần phải có điều khiển, có được không?

Tiểu Lý cúi đầu coi như không chú ý đến sự quẫn bách của ngài Hà

Cậu thật sự không phải cố ý, đến nơi làm việc của phu nhân rồi, đây là việc không thể nào thay đổi.

Tiểu Lý cố gắng có người lại coi mình như không khí.

“Cậu muốn đón Tết ở đây?” Giọng nói âm trầm truyền đến.

Tiểu Lý lập tức đạp vào chân ga, chiếc xe lao đi như một mũi tên.

“Chào buổi sáng phó tổng.” “Chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng Hạ tổng.” “Chào.” Hạ Diệu Diệu đầy tinh thần, mặc một chiếc áo T"shirt màu trắng cùng với chiếc quần bò vừa người, cô chưa lộ ra bụng nên vẫn trông duyên dáng mê người như vậy.

Trợ lý Tiểu Mao vui vẻ theo lãnh đạo vào phòng làm việc: “Phó tổng, chúng ta nhận được đơn hàng của Câu lạc bộ Cẩu Cẩu

Câu lạc bộ Cẩu Cẩu đó, chị có vui không? Có xúc động không?” Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn Tiểu Mao: “Cái câu lạc bộ Cẩu Cẩu kia?” “Đúng, chị có xúc động không?” “Nhiều lời, đương nhiên là xúc động rồi, mang hợp đồng cho chị xem.” Tiểu Mao kích động tìm hợp đồng: “Phạm tổng tự mình qua đàm phán, hợp đồng bản điện tử đã được hai bên thông qua rồi chỉ cần kí kết nữa thôi

Phó tổng, bọn em có giỏi không? Chị nói xem bọn em có giỏi không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện