Đám Cưới Hào Môn

Không giống mẹ


trước sau

Hạ Tiểu Ngư gấp gáp ngẩng đầu lên: “Bọn em đã quen biê3́t nhau từ năm ngoái rồi, con người anh ấy rất tốt, rấ2t biết chăm sóc cho em…”

“Vừa nãy mới nói không0 quyết định được vì quá đột ngột, muốn để chị và m0ẹ xem giúp cơ mà.”

Hạ Tiểu Ngư biết chị mình 3đang cố ý trêu chọc nên trợn mắt nhìn lại, rồi lại không kìm được cúi đầu xuống cười: “Em… em chỉ nói vậy thôi mà… thực ra hai bọn em đều là con nhà bình thường, chỉ là tìm một người bạn trai thôi không cần phải nhiều việc như thế, hy vọng đến lúc đó chị đừng khó chịu với anh ấy, anh ấy là một người rất tốt.”

Được lắm, còn chưa gặp mặt mà đã thay anh ta nói chuyện rồi, có điều, yêu đương vốn là như vậy mà, khi xưa cô cũng hận không thể nói thật nhiều lời tốt đẹp về Hà Mộc An trước mặt mẹ.

Hạ Diệu Diệu cho rằng chỉ cần con người không tồi, Tiểu Ngư lại thích, những cái khác đều không quá quan trọng, cô nghiêng đầu về phía sau hét lớn: “Mẹ ơi! Mau lại đây có chuyện vui rồi.” Không cần hỏi nhiều nữa, cứ thế mà kết hôn thôi, đến lúc ấy me đừng có mà không nỡ cho Tiểu Ngư đi nhé.

Bà Hạ vô cùng lo lắng cho cô con gái út của mình, chuyện vài năm trước đã khiến bà sợ hãi, mà giờ con bé vẫn cứ ngây ngô như thế, bà chỉ lo chuyện tình cảm con bé không được thuận lợi lại nghĩ quẩn.

Vừa nghe thấy Tiểu Ngư muốn dẫn bạn trai về nhà, không những thế người này còn muốn cưới cô con gái bảo bối của bà nữa thì mừng lắm, nhưng một giây sau lại thấy không hài lòng.

Hạ Diệu Diệu rất rõ tốc độ lật mặt của mẹ mình, không chịu cưới thì thấy con gái nhà mình tốt như thế dựa vào đâu mà lại không thích con gái bà, muốn cưới thì lại kén chọn này nọ cứ luôn cảm thấy đối phương có ý đồ khác.

Lần này cũng vậy, con đứa con gái út này ngoài xinh đẹp ra thì không có ưu điểm nào khác, chắc không phải là người ta nhắm vào gia thế của con bé đấy chứ.

Hạ Tiểu Ngư vội giải thích: “Nhà anh ấy rất giàu, ít nhất là giàu hơn nhà chúng ta.” Nói xong cô còn chu môi ra, oán trách mẹ vì bà lại nghĩ về bạn trai của cô như thế, không kìm được lại đế thêm: “Cứ như là nhà ta nhiều tiền lắm ấy, đấy đều là của anh rể cả thôi...”

“Con cũng biết là anh rể có nhiều người nhắm tới à, người ta có chuyện cầu cạnh anh rể con thì mới cưới con đấy, đến lúc đó khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu.” Muốn nhờ cậy con rể bà không có đơn giản như vậy đâu nhé!

Hạ Tiểu Ngư nghe mẹ nói thế thì vô cùng ấm ức, cô hẹn hò yêu đương không thể đơn giản chỉ vì người ta thích con người cô thôi sao, liên quan gì đến anh rể chứ, mẹ quá đáng lắm, trái tim mỏng manh dễ vỡ của cô gái nhỏ không thể chịu nổi chuyện này, mắt cũng đỏ lên rồi.

Hạ Diệu Diệu vội vàng bế con trai lên đặt xuống sàn để nó tự chơi: “Mẹ à, mẹ nói cứ như là anh ấy thần thông quảng đại đến nỗi khiến ai cũng phải bám lấy không rời ấy, Tiểu Ngư xinh đẹp đáng yêu như vậy đương nhiên là người ta nhìn trúng con người em ấy rồi, hơn nữa ba con cũng chỉ là một thợ sửa xe đạp, mẹ nói người ta nhắm vào tiền của nhà ta mà không thấy ngại à.”

Bà Hạ trợn mắt nhìn con gái lớn.

Tâm tình Hạ Tiểu Ngư đã tốt hơn một chút, đúng vậy, cô có gì đâu để mà lợi dụng, con người của A Hành rất tốt. Cảm ơn chị Cả!

Hạ Diệu Diệu có cảm giác hơi khác lạ, em gái cô đã đến lúc đứng về phía bạn trai bảo vệ cho anh ta rồi, ôi, cô có hơi đố kị rồi đấy: “Có tiện giới thiệu một chút về lý lịch của bạn trai em không?”

Lúc này ánh mắt Hạ Tiểu Ngư mới tươi
sáng trở lại, cô vừa khiêm tốn vừa dè dặt kể về những điều tốt đẹp mà anh ta đã làm cho cô.

Bà Hạ không được vui cho lắm, nhưng bà lo với tính cách nếu bà còn nói gì thêm nữa thì nó sẽ không vui nên thôi, con gái đều là cục nợ, đứa nào đứa nấy đều không thể mắng: “Vừa hay mùng Một tháng Hai không bận việc gì cả, hôm đấy gọi nó đến đây gặp mặt.”

“Được, thưa mẹ.” Nói xong cô vui vẻ chạy lên lầu.

Hạ Diệu Diệu nhìn về hướng em gái biến mất: “Chắc là đi báo cho người ta biết đấy…”

Bà Hạ càm ràm: “Con xem có ra thể thống gì không, đâu có được vẻ điềm tĩnh như con lúc đó, kết giao bạn trai một chuyện quan trọng như vậy mà chỉ thông báo gặp mặt một lần rồi cứ thế mà kết hôn luôn, cũng chẳng cho tôi thời gian để chuẩn bị tâm lý, làm gì có chuyện mới gặp mặt một lần là khiến tôi hài lòng được, còn có con nữa, đi học thì không tập trung học hành tử tế mà yêu đương cái gì, Hạ Vũ đến bây giờ con chưa dẫn được cô nào về để cho tôi gặp mặt, đứa nào đứa nấy chỉ biết dày vò tôi thôi.”

Hạ Diệu Diệu không có lời nào để nói, cứ để bà nói vậy.



Hạ Diệu Diệu không ở lại ăn cơm, bà Hạ mừng đến phát khóc, ai mà biết được con rể có đến hay không, đi nhanh cho nhẹ việc. Không phải bà ghét bỏ con gái, mà là ghét bỏ con rể.

Hơn bốn giờ chiều, Hạ Diệu Diệu địu con trai trước ngực đi đến công viên thiên nhiên ở dưới trụ sở Hòa Mộc chờ Hà Mộc An tan tầm.

Công viên có cây có nước có cầu nhỏ và có cả rất nhiều người, những người đưa con đến dễ dàng bắt chuyện với nhau hơn, để ý kỹ hơn sẽ phát hiện không chỉ những người mang theo trẻ nhỏ, mà những người dắt theo giống chó như nhau cùng dừng lại cùng nhau chào hỏi, giao lưu trao đổi kinh nghiêm nuôi chó.

Giọng điệu giống hệt như các ông các bà các ba các mẹ thăm hỏi nhau vậy.

“Con nhà cô mấy tuổi rồi?”

“Mọc được mấy chiếc răng rồi?”

“Đã bắt đầu ăn dặm chưa?”

“Mấy tháng thì biết lật người?”

Từ những người xa lạ cũng lập tức trở nên gần gũi hơn, người không biết còn tưởng là mẹ chồng với nàng dâu, hay họ hàng thân thích. Mà trên thực tế họ chỉ là những người không quen biết vì những bạn nhỏ đáng yêu mà giao lưu với nhau, chẳng mấy chốc mà trở nên thân thiết giống như bạn tốt.

Vì đã có kinh nghiệm với Thượng Thượng nên đối với những chuyện này Hạ Diệu Diệu rất quen thuộc, cô còn nhiệt tình trao đổi phương thức liên lạc trên mạng xã hội, để cùng nhau trao đổi về kiến thức nuôi dạy con cái.

“Tóc con nhà cô tốt thật.”

Hạ Diệu Diệu cười haha, cô vô cùng hiểu cảm giác đối phương khi nỗ lực tìm ưu điểm của con trai để khen ngợi, quả là không dễ dàng gì, cô biết Hà Bất nhà cô chẳng có ưu điểm gì lắm: “Cũng tạm, cũng tạm thôi, con nhà tôi đã ăn được quả hạch rồi, mắt con nhà cô thật là sáng, nhìn mà chỉ muốn ôm thôi, cứ như là được chỉnh sửa photoshop như người ta chiếu trên truyền hình ấy.” Đây là nói thật, vì con người ta thật sự rất đẹp.

Hiển nhiên bà mẹ này cũng được nhiều người khen như vậy rồi nên đã quá quen: “Chắc là cậu bé trông giống ba hơn nhỉ, mắt và mày không giống cô.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện