*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hạ Diệu Diệu cười khổ, thành tích chỉ là cái nhãn mác trong trường học, nếu như bọn họ tốt nghiệp rồi thì sao? Hạ Diệu Diệu có nỗi lòng của riêng cô.
“Diệu Diệu, cậu và Hà An nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Cậu cũng thế.” “Tớ bây giờ không muốn yêu đương gì nữa. Bọn mình sắp năm ba rồi, thêm năm rưỡi nữa là bắt đầu phải đi thực tập. Về sau có ở lại được thành phố này không đều nhờ mấy năm then chốt này, cố lên, cậu nhất định có thể ở lại.”
“Chị dâu, cuối cùng chị cũng đến rồi, không có chị là bọn em sắp đói lả đi rồi đây!”
“Chị dâu ơi, chị bận rộn trăm công nghìn việc mà vẫn đến đây dùng bữa với chúng em, tấm lòng chị đáng để cảm2động đất trời, bọn em cảm kích vô hạn! Xin hãy nhận của tiểu đệ một lạy!”
“Đừng nịnh nọt nữa! Em dâu bận các cậu còn không biết sao, mau ngồi xuống! Phục vụ, đem một cân bánh bao ra đây cho tụi tôi ấm bụng trước đã!” “Vương Phong Long, cậu cố ý đúng không, không có Hạ Diệu Diệu của chúng ta bị cậu được ngồi ở đây ăn?” “Đúng, đúng, bạn học Tử Ngọc nói đúng lắm, tí nữa tôi xin cạn trước ba chén!”
Chín rưỡi tối, một căn phòng VIP trong cửa hàng tôm hùm Đại Hỷ rộn rã tiếng cười nói.
Hạ Diệu Diệu mặc chiếc quần bò ngắn đơn giản và chiếc áo phông cotton, còn chưa định thần lại, sao nhiều người thế? Hà An mặt dày thể sao, gọi hết bạn trong ký8túc cùng đi! Nhân tiện chớp thời cơ ăn luôn bữa mà đáng nhẽ anh ấy phải mời sao?
Hạ Diệu Diệu không kiềm chế nổi, muốn tặng cho Hà An ngàn like, học trò theo sự phụ mà vượt cả sư phụ! Nhưng... Thẩm Tuyết sẽ đồng ý chịu thiệt thế này sao?
“Diệu Diệu, cuối cùng cậu cũng đến rồi, còn đợi mỗi cậu thôi, mau ngồi xuống.” Thẩm Tuyết nhiệt tình đón Hạ Diệu Diệu vào ngồi bên trái Hà An: “Cậu muốn ăn gì cứ gọi? Uống 7up hay Coca?” Sự nhiệt tình bất ngờ của Thẩm Tuyết khiến Hạ Diệu Diệu không tự nhiên chút nào, cô liếc nhìn sang Khổng Đồng Đồng. Khổng Đồng Đồng trợn mắt, cô biết gì đâu. “Ăn gì cũng được, mọi người đợi lâu cũng đói bụng rồi, gọi đồ ăn6trước.” Nói rồi nhìn sang Hà An. Hà An bỏ tai nghe xuống, có vẻ lúc này mới để ý đến xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc, trầm ngâm lạnh lùng Hạ Diệu Diệu lườm anh một một cái: Anh cứ tiếp tục giả vờ đi.
Vương Niệm Tự thấy vậy cười với Hạ Diệu Diệu: “Đi làm có một không? Tớ thấy cậu ngày nào cũng bận rộn.”
“Cũng ổn, quen rồi.” “Người đẹp Thẩm không công bằng rồi nhé, chỉ hỏi mỗi em dâu, không hỏi đến tụi này đã đói mấy tiếng rồi. Chúng tôi nghe bảo cậu mời ăn, không dám ăn gì đợi mỗi bữa này.”
“Đúng đấy, đúng đấy, cứ gọi một đĩa cật, hai đĩa tôm hùm, với mười xiên thịt nướng trước đi.” Lý Hưng Hoa không cần giữ hình tượng, ăn trước nói sau.
Trương3Tấn Xảo ngồi đối diện, cười lịch sự, không nói gì. Chu Tử Ngọc cao hứng đập bàn: “Một chai rượu trắng! Hai chai rượu vang! Đậu Hà Lan và đậu phộng ăn thỏa thế!” Khổng Đồng Đồng hắng giọng, cấu một phát vào đùi cô bạn, đủ rồi đấy. Lúc ấy Hạ Diệu Diệu mới để ý người ngồi bên phải Hà An là Vương Niệm Tư, sau đó đến Đồng Đồng, Tân Xảo, Tử Ngọc, rồi mới đến ba người bạn cùng phòng Hà An, rồi đến Thẩm Tuyết, cô, Hà An, làm thành một vòng tròn. Thẩm Tuyết nghe vậy nhiệt tình lên tiếng: “Có, có hết, phục vụ! Mang hết những thứ bọn tôi gọi lên, ngoài tôm hùm ra có món gì ngon cứ gọi, không cần khách khí.” “Người đẹp Thẩm quả là hào5phóng.” “Cho thêm hai két bia.” Vương Phong Long chỉ muốn đập chết Lý Hưng Hoa: Cậu uống nổi chắc! Vương Niệm Tư cười bẽn lẽn nói: “Hay là gọi một két trước đã, tối rồi uống ít thôi.” Ba chàng trai thấy Vương Niệm Tư lên tiếng, sững sờ mấy phút rồi lập tức đáp lời: “Đúng, một két, bọn tôi cũng chẳng uống mấy đâu, thật đấy.” Vương Niệm Tư mỉm cười, dịu dàng e lệ, sang trọng ngời ngời. Hạ Diệu Diệu cảm thấy có gì đó không đúng, Niệm Tư bình thường cũng rất xinh đẹp, lại biết trang điểm ăn mặc, nhưng hôm nay lại khác hoàn toàn, an tĩnh hiền hòa, nói năng dịu dàng mềm mỏng khiến người ta phát run!
Bị ma nhập hết rồi sao!
Thẩm Tuyết không để cho Hạ Diệu Diệu nghĩ nhiều, nhiệt tình nói: “Nghe nói cậu thích ăn đồ ngọt, cửa hàng này có vài món không tồi, cậu thử xem, muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được, không cần đâu, gọi đủ ăn rồi.”
“Không phải khách khí, chúng mình là ai với ai chứ, tớ và Niệm Tự chuyển về rồi cứ muốn mời các cậu đi ăn một bữa mà chưa có thời gian, lần này hiếm khi ngồi với nhau được, muốn ăn gì cứ kêu bằng hết.” Vương Phong Long giả vờ ghen tị nói: “Phòng các cậu thật thân thiết, không nhiều người giống người đẹp Thẩm Tuyết đây mà có thể quay về trải nghiệm đời sống thanh niên, like mạnh.” “Quá phải.”
Nhân lúc bọn họ đang cười nói Hạ Diệu Diệu ngửa người ra sau, vượt qua khoảng cách giữa Hà An, Vương Niệm Tư, nhìn Đồng Đồng một cách khó hiểu: Tí nữa chúng mình về bằng cách nào? Khổng Đồng Đồng cũng ngả người về sau nói nhỏ: Thẩm Tuyết đặt khách sạn rồi. Hạ Diệu Diệu xoe tròn mắt, chỉ vì một bữa cơm? Vương Niệm Tư thấy Hà An bỏ tai nghe xuống, nhẹ nhàng nói: “Tôm của quán ăn này khá ngon, mặc dù quán nhỏ thôi nhưng đã kinh doanh lâu năm rồi, nhất là món đuôi tôm xào, rất đúng vị, rất nhiều người đều tìm đến ăn, nếu không đặt trước thì không còn chỗ.”
“Hehe, tớ cũng thích quán này, nhất là món bánh canh làm cực ngon.” “Niệm Tư, chúng mình đổi chỗ được không?”
Niệm Tư mau chóng đứng dậy, chiếc váy liền màu xanh nước biển viền trắng khiến đường nét trên khuôn mặt trắng trẻo thanh thoát của cô càng thêm phần xinh đẹp: “Được chứ.”
Hạ Diệu Diệu quay người nói với Khổng Đồng Đồng, cố gắng hạ thấp âm thanh: “Thẩm Tuyết bỏ tiền ra đặt khách sạn?”
Khổng Đồng Đồng gật đầu. “Diệu Diệu vừa đi làm vừa tham gia hoạt động của hội sinh viên, mà thành tích học tập vẫn tốt như vậy, thật quá xuất sắc.”
Hạ Diệu Diệu đang băn khoăn: “Vậy phải bao nhiêu tiền?” “Không biết.” Hà An đưa tay lên rót nước cho Hạ Diệu Diệu
“Lão Nhị! Rót luôn cho tôi một cốc! Tôi cũng thích 7up! Mấy hôm nữa gọi thêm mấy người anh em, chúng mình cùng đi chơi!” Tiền Quân nói chuyện vui vẻ với Thẩm Tuyết ngồi kế bên. Hà An qua được, phòng bạn gái toàn là người đẹp, ngay cả Chu Tử Ngọc cao gần mét tám, chỉ cần nhìn đôi chân thôi cũng đủ rồi, nhưng so với vẻ đẹp của người đẹp Thẩm thì vẫn còn một khoảng cách khá xa.
Vương Phong Long bất bình nói: “Tự đi mà rót! Chu Tử Ngọc, bình thường các cầu tập luyện có mệt không?”
“Thẩm Tuyết chính là người đẹp, tớ gọi cả họ lẫn tên!”
Vương Phong Long bối rối. “Thụy Sĩ đẹp lắm! Ba năm trước tôi đã từng đi, lần này nhờ phước cậu lại được đi lần nữa!” Gia thế nhà Tiền Quân không bì được với Vương Niệm Tư, nhưng nhất định bỏ xa nhà Thẩm Tuyết, thế nên cơ hội gần trời hái trắng này làm sao anh ta bỏ qua được, Hà An đúng là người anh em tốt: “Cứ quyết định thế đi, nghỉ hè tôi gọi điện cho cậu - chốt nhanh thế đấy.”
Đồ ăn được mau chóng đưa lên, từng đĩa tôm hùm đỏ au tỏa hương thơm phưng phức nằm đó chỉ đợi mọi người xơi tái, mùi thịt nướng ngào ngạt bay vào mũi một đám sói đói, chẳng khác gì liều thuốc thần tiên, chúng bị ngốn sạch chỉ trong phút chốc. Trương Tấn Xảo e thẹn giữ ý suýt nữa không cướp nối miếng nào.
Vương Niệm Tư giành được cái cánh gà còn sót lại, cười nhìn đám bạn háu ăn.
“Vương nữ thần, không ngờ cậu cướp đồ ăn có chiều ra phết.”
Vương Niệm Tư cười tinh nghịch: “Hồi nhỏ tớ hay tranh giành đồ ăn với anh trai, lần nào cũng giành được trước.”
“Thể bọn tôi không khách khí nữa nhá! Tí nữa Vương nữ thần ăn không no đừng trách chúng tôi.”
Mọi người cười vang mở nắp bia.
Vương Niệm Tư thản nhiên
để chiếc cánh gà giòn tan nướng giòn trên chiếc đĩa trước mặt Hà An: “Mọi người cướp nhanh quá, cái này cho anh không tí nữa không ăn nổi những thứ khác thì thảm rồi.” Hạ Diệu Diệu đang đỏ mặt tía tai vật lộn với con tôm hùm bỗng nhiên nhìn thấy thế, lập tức chậm tay lại, nhìn chiếc cánh gà trên đĩa Hà An, lớp da nhẵn bóng giòn tan được quét một lớp tương thịt đặc chế, bình thường chắc cố phải nuốt nước miếng ừng ực mà cướp ngay về đĩa mình. Nhưng sao lần này lại thấy nhức mắt! Khổng Đồng Đồng đầy hứng thú nhìn sang. Hành động của Vương Niệm Tư chẳng có gì không phải, nếu như người đặt vào đĩa Hà An là Hạ Diệu Diệu thì chắc cô còn cằn nhằn không lấy được cho Hà An nhà mình miếng to nhất. Nhưng đổi thành Vương Niệm Tư? Hehe, người đẹp luôn khiến người ta đố kỵ, nhất là trong mắt bạn gái của kẻ được gắp thức ăn. Hạ Diệu Diệu cắn miếng thịt đuôi tôm, nhai mạnh, chậm rãi.
Hà An thấy thế xé bao khăn ướt ra, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ đưa khăn cho cô.
Hạ Diệu Diệu cầm lấy, vờ như tiện tay lấy hai xiên thịt để lên đĩa của anh: “Ăn đi, lẽ nào anh không đói à?”
Hà An khó xử nhìn đống que ngang dọc trước mặt, phía trên còn được rắc không biết những loại gia vị gì, càng không biết chất lượng thịt ra sao, nếu như có thể anh rất muốn đổ cả đĩa đi. Sao thế, khách khí mới vứt qua cho anh đấy, người đẹp bên cạnh có phải rất hấp dẫn không: “Không đói sao?” Vương Niệm Tư bỗng nhiên lên tiếng: “Hay là gọi thêm đồ khác nữa, ở đây ngoài xiên nướng ra những món khác cũng không...” Tôi! Vương Niệm Tư còn chưa nói xong.
Hà An đã lạnh lùng cầm một xiên thịt lên cắn một miếng.
Hạ Diệu Diệu cười tươi, vỗ lưng bạn trai, coi như anh biết điều, dám ăn chiếc cánh gà kia thử xem! “Ai dà, Đồng Đồng thích ăn cánh gà nhất, lúc nãy không cướp được, không sao chứ Niệm Tư.” Vương Niệm Tư lắc đầu khoan dung: “Tất nhiên là không rồi.”
“Cảm ơn.”
Khổng Đồng Đồng sung sướng gặm miếng cánh gà thơm phức, giẫm vào chân Diệu Diệu một cái: Tối nay mà tớ tăng thêm lạng thịt nào, thì cậu biết tay tớ!
Hạ Diệu Diệu lườm cô: Có ăn mau ăn đi!
Một lúc sau.
Vương Niệm Tư bóc một con tôm để vào đĩa Hà An: “Sao không ăn thử xem, ngon lắm đấy, không tin thì hỏi Diệu Diệu xem, có phải không Diệu Diệu?” Diệu Diệu nhìn những giọt dầu đỏ vấy trên đôi tay trắng mịn của Vương Niệm Tư giống như bông hoa rực rỡ trên ngọn trúc mảnh mai, chỉ muốn cầm từng ngón tay bỏ vào mồm mà liếm láp. Rắc - Hạ Diệu Diệu cắn vỡ vỏ tôm, không mặn không nhạt đáp: “Tàm tạm.” Răng rắc... Răng rắc...
Răng rắc...
“Á!” Hạ Diệu Diệu vội vàng bụm miệng. Hạ An lập tức cầm giấy lau cho cô: “Sao thế? Có đau không? Chọc vào đâu rồi?” Mắt anh lo lắng nhìn ngoài miệng cô khó thấy rõ dầu hay vết thương, bàn tay không e ngại lau miệng giúp cô. Vương Niệm Tư vội vàng đẩy cốc nước lại gần: “Lấy giấy thấm nước lau đi, xem bị đau ở đâu rồi.” Khổng Đồng Đồng cũng mau chóng đưa một cốc nước lại gần. Hà An lấy tay lau trực tiếp chấm nước, ngón tay cái quẹt qua làn môi bóng nhẫy của cô, kiểm tra trái phải một hồi, chắc chắn chỉ chọc phải khóe miệng, đến vết thương cũng không nhìn ra, lúc này mới lạnh lùng nói: “Sao có thể dùng miệng cắn được!” “Chị dầu sốt sắng cho tôm hùm ăn mình, haha...” Chu Tử Ngọc trợn mắt nhìn Lý Hưng Hoa: “Không phải cậu cũng để cật ăn rồi à.” Đồ con gái thiếu muối. Tiền Quân phấn khởi nhìn, liếm mép nói: “Chị dâu thật gợi cảm, có anh trai an ủi có phải bỗng nhiên hết đau rồi không?” “Ngồi sang bên!” Xấu hổ quá: “Không sao rồi.” Đừng lau nữa, không sao rồi, chẳng thấy đau nữa. “Đến bệnh viện khám cho chắc” Hạ Diệu Diệu vội vàng kéo anh ngồi xuống. Tôm có con nào còn sống đâu, chết chồng cho cả, bị ướp cả mấy hôm rồi, qua các kiểu xào nấu nhiệt độ cao chẳng biết có chất gây ung thư hay không, nhưng tuyệt đối không còn vi khuẩn sống. Khổng Đồng Đồng khiêu khích: “Chẳng ai bóc cho, không tự mình cắn thì sao, Diệu Diệu nhà mình thật đáng thương, còn bị đau nữa chứ.”
Trương Tấn Xảo lén kéo tay áo cô, ý bảo cô nói ít đi.
Hà An bỗng nhiên lạnh lùng nhìn hai đĩa tôm, một đĩa bị ngốn sạch sẽ, một đĩa còn lại đã ăn hết nửa, đừng nói đến chuyện lột vỏ, chỉ nhìn thôi anh đã không muốn ra tay rồi. Càng không phải nói đến bữa ăn hằng ngày, cơ bản không cần anh tự mình động tay vào.
Hà An dẹp hết tất cả sự khó chịu, không quen hầu hạ người khác đi, sắc mặt càng lạnh lùng, giọng có chút uy hiếp cất tiếng hỏi: “Em còn ăn nữa không?” Hạ Diệu Diệu tất nhiên phải ăn nữa, thứ đồ này rất đắt, rất giàu dinh dưỡng, rất ngon: “Có.” Cô hoàn toàn không nhận thấy sự uy hiếp trong giọng anh. Hà An nhìn Diệu Diệu một lát, hít một hơi thật sâu: “Phục vụ, đem lên giúp một bộ bóc tôm.”
“Xin lỗi, hôm nay đông khách quá, không còn bộ nào cả.” Hà An nghe thể sắc mặt càng lạnh lùng. Hạ Diệu Diệu cảm thấy mặt anh lúc nào chẳng lạnh như vậy, thật đấy. Hà An im lặng một lát, cuối cùng cầm đĩa gắp một con tôm lên, để vào đĩa, rồi từ từ, lặng lẽ, nghiêm túc, trịnh trọng ngồi bóc. Hà An bóc rất cẩn thận, cao quý, cử chỉ tinh vi, ánh mắt chăm chú, tỉ mỉ nghiên cứu con tôm như thể đó là một tập tài liệu đã nghiên cứu từ lâu, không được phép sai sót. Một lát sau. Hà An gắp con tôm Vương Niệm Tư để vào đĩa mình lúc nãy sang cho Hạ Diệu Diệu, rồi lại cặm cụi bóc tiếp con tôm trong tay. Tiền Quân cười không stop lại được. Vương Phong Long biết Hà An thích Hạ Diệu Diệu, tính cách cũng có phần ngờ nghệch, nhưng không ngờ rằng lại thích đến mất hết lý trí thế này. Chu Tử Ngọc cười vang chẳng cần giữ thể diện, Hà An nghĩ anh ta đang làm gì, điệu bộ có thể đừng nghiêm túc thể có được không, buồn cười quá, không được, cô không nhịn nổi cười: “Nào! Nào! Chạm cốc.” Hạ Diệu Diệu thấy Hà An đang bận rộn, tâm trạng phấn chấn cầm một xiên thịt lên, vừa ăn vừa trò chuyện với Khổng Đồng Đồng. Tạo cho anh ấy ít công ăn việc làm, không thì nhàn nhã quá ong bướm lại tới. Vương Niệm Tư nắm que thịt trong tay, cảm thấy mất mặt không chịu nổi, còn ghen tị nữa. Người cô thích ngồi ngay bên cạnh nhưng lại một lòng một dạ cam tâm tình nguyện hạ mình vì một người khác, đây tuyệt đối không phải là một trải nghiệm vui vẻ.
Vương Niệm Tư xót xa, cô chỉ muốn bánh mắt Hạ Diệu Diệu ra, chỉ cho cô thấy người mà cô xem như kẻ hầu người hạ ấy là ai! Xem cô còn dám bắt nạt anh nữa không? Chỉ vì một con tôm mà để anh vất vả ngồi bóc trước mặt bao nhiêu người, cậu nuốt nổi sao!