*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Anh cũng biết điện thoại của em không có chức năng đó mà... Mọi người đều ở nhà thật mà... Ba em không ra cửa hàng... Đang mưa to này, anh nghe đi...” Hạ Diệu Diệu đưa di động về phía trước, sau đó lại đặt về canh tại: “Nghe thấy chưa... Yêu anh nhất, thật đấy, thích anh nhất, không nói chuyện này nữa... Được! Được rồi! Lần sau em sẽ chú ý!... Rồi! Rồi! Em là hoa đã có chủ, không được đi thả thính lung tung... Cứ như ai cũng thích em hết ý!”
Hạ Diệu Diệu cười ngặt nghẽo: “Thật mà... Em không tin... Là bọn họ đều thích em... Ừm, ừm, em biết rồi...” Buồn cười chết đi được: “Đừng gây chuyện nữa, nghiêm túc chút nào, em2nhớ anh.” Hạ Diệu Diệu ngượng ngùng dùng ngón tay lượn vòng quanh cái kết tua rua: “Hơn một tháng rồi không gặp, đương nhiên là nhớ...”
Hạ Diệu Diệu đột nhiên bỏ cái kết tua rua ra, bĩu môi: “Cái này thì chứng minh thế nào? Lấy tim ra cho anh nhé!... Ha ha... Ừm, muốn ôm anh mà không được đây này. Anh là tốt nhất, dáng người đẹp nhất, có ai không biết xấu hổ suốt ngày muốn nghe người ta khen như anh không... Được rồi, hôn một cái là được rồi, hiểu nỗi tương tư của em chưa... Ha ha, không trêu anh nữa, cúp đây... Hử? Phí tiền điện thoại lắm...” “Anh bỏ tiền em cũng tiếc... Thương anh nhất được chưa... Của anh chẳng lẽ không8phải của em...”
“Tất cả đều là của em... Ngoan, không nói chuyện nữa, yêu anh.” Hạ Diệu Diệu cạn lời: “Hai hào không phải là tiền... Nghe lời, đi học không được nói mấy câu như vậy đâu nhé... Được rồi, được rồi, yêu anh, tạm biệt.” Tút... tút... tút... tút... Hà An cầm điện thoại, vẻ mặt bí hiểm. Hạ Diệu Diệu hít sâu một hơi, cầm điện thoại di động, vừa mở cửa đã thấy gương mặt phóng đại của đứa em gái, giật mình nói: “Em làm gì đấy?” Hạ Tiểu Ngư lập tức đứng vững, không có chút giác ngộ nào rằng mình vừa nghe trộm, đôi mắt to xinh đẹp long lanh giả vờ vô tội: “Gọi chị ăn cơm đó, mọi người đều tới hết rồi,6chỉ thiếu mình chị thôi.”
Bà Hạ đã ngồi ở phòng khách, bà mặc chiếc áo hoa ba lỗ mười lăm đồng ở chợ và chiếc quần ngủ quanh năm không đổi, tóc chải gọn gàng, nhưng vì bình thường không mấy khi ra ngoài nên vẻ mặt vẫn có chút hốc hác tiều tụy: “Tiểu Ngư tốt bụng gọi con ăn cơm, con còn trách nó à? Điện thoại của ai mà nói lâu thế? Văn Bác dọn dẹp xong hết rồi vẫn không thấy con ra, chẳng ra làm sao.”
Du Văn Bác dọn nốt cái ghế ra rồi ngồi xuống, dùng khẩu hình bảo Hạ Diệu Diệu: Ăn cơm. Hạ Diệu Diệu kéo Tiểu Ngư qua ngồi, tự động bỏ qua những gì mẹ mình vừa lải nhải. Ngày nào cũng3nằm trên giường, tính tính có chút kỳ lạ cũng phải, cứ coi như không nghe thấy gì thôi.
“Nói chuyện với con đó! Điện thoại của ai? Lại còn trốn trong phòng gọi. Có gì mờ ám đúng không?”
Ông Hạ không vui nhìn vợ: “Bà ăn cơm đi.” Bà Hạ buồn bực: “Tôi làm sao? Không cho tôi hỏi nữa à?” “Không tệ, tay nghề tiến bộ đấy, tớ thấy sau này nếu cậu làm tài chính không ổn thì đi làm đầu bếp cũng được đấy.” Hạ Diệu Diệu trêu chọc Du Văn Bác.
Du Văn Bác cười: “Tớ cũng thấy vậy, mong cậu cho tới nhiều cơ hội để rèn luyện tay nghề.” “Sao lại nói vậy được. Sau này Văn Bác sẽ là một người thành đạt kiếm rất nhiều5tiền, ngành tài chính tốt như vậy cơ mà! Hơn nữa, thành tích của nó tốt như thế, sau này nhất định sẽ làm tốt. Còn con ý, cái chuyên ngành "đểu" đó
mới là không có tương lai.” “Vâng, vâng, chuyên ngành "đểu" đó cũng là mẹ chọn cho con mà, mẹ ăn đi.” Nói xong thì gắp cho bà ít đậu đũa: “Mẹ ăn nhiều vào, ăn nhiều vào.”
Tinh tinh... tinh tinh...
Hạ Diệu Diệu vội vàng đặt đũa xuống cầm điện thoại, thấy báo có cuộc gọi đến, cô liền đứng dậy, đóng cửa lại nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Gì thế? Em đang ăn cơm, vừa mới tắt máy mà...” “Biết rồi, biết rồi, không nói chuyện với Du Văn Bác, chỉ có chút chuyện nhỏ thôi...”
“Được rồi, em lừa anh đấy, sao lại không nói chứ... xem đi, nói thật thì anh lại không vui, anh phải rộng lượng chút chứ. Bây giờ à? Bây giờ em đang ăn cơm... Anh đến em cũng cho anh ăn... hehe, biết rồi, yêu anh, vâng, vâng, em không tốt, em sai, em không được làm cho anh ghen, ông lớn à, em tội đáng muốn chết! Được... được... được...”
“Diệu Diệu! Diệu Diệu! Con đang làm gì thế! Mau qua đây ăn cơm đi con!”
“Diệu Diệu! Ai đấy? Bảo người ta lát gọi lại sau.”
“Ô! Không sao thật không? Em không chán ghét, anh ghen em còn vui ấy chứ, chứng tỏ là anh yêu em, vừa rồi là ba mẹ em gọi... ừm... được, được... anh nói gì cũng được... chắc chắn rồi, em tắt máy thật nhé, mọi người đang ở bên ngoài ăn cơm kìa, ngoan nhé... moazzz.” Ông Hạ nhìn con gái đi ra ngoài, nhạy cảm hỏi: “Ai vậy con?”
“Bạn học con.”
Bà Hạ nói châm chọc: “Bạn học cũng có dăm bảy loại, nam hay nữ? Tìm con có việc gì?”
Hạ Diệu Diệu ngang ngược đáp lại, “Nam ạ, mẹ có muốn...” Nghĩ đến dáng vẻ của mẹ, cô lại đổi giọng: “Chuyện của hội sinh viên.”
“Chuyện của hội sinh viên mà phải vào trong phòng nói à!” “Me!”
Chị gái chưa lên tiếng Hạ Vũ đã mất kiên nhẫn nói: “Không vào trong phòng nói chẳng lẽ ở đây nói cho mẹ nghe à? Chuyện có gì to tát đâu, chẳng lẽ chị không được có chút quyền riêng tư à. Ăn cơm thôi!” Hạ Diệu Diệu thấy vậy dựng ngón cái lên với cậu trai cả nhà mình: Giỏi lắm! Bạo gan đấy!
Bà Hạ liền đặt đũa xuống, như thể ấm ức gì ghê gớm lắm, hai tay vỗ đùi, khóc ầm ĩ lên: “Đây là con gái con trai ngoan tôi nuôi lớn đây! Đứa nào cũng đối xử với tôi như vậy! Con trai coi thường tôi! Con gái cũng không coi tôi ra gì?”
“Tối đã gây ra nghiệp chướng gì thế này! Chỉ nói một câu thôi mà! Tôi chỉ quan tâm không biết con tôi có kết giao bạn bè lung tung không mà cũng không được nói hay sao?”
“Huhu, số tôi sao mà khổ thế này, con cái không đứa nào hiếu thuận cả, thà chết đi còn hơn! Kẻ vô tích sự như tôi, có ai coi tôi ra gì đâu, cứ để tôi chết đi, để tôi chết đi!”
Hạ Vũ thấy vậy, bình tĩnh đứng lên, ôm bà mẹ đang khóc lóc của mình về phòng. Ông Hạ bình thản gắp thêm thức ăn vào bát, đặt vào trong mâm, rồi chống nạng đi từng bước về phòng: “Ba vào phòng ăn cơm
với mẹ, các con ăn cơm đi.” Hạ Tiểu Ngư gắp từng hạt cơm cho vào miệng, đợi anh trai ra còn không quên tinh nghịch trêu chọc: Công lao không nhỏ đâu. Hạ Vũ gõ đũa lên đầu em gái: Ăn cơm để. Hạ Diệu Diệu nghiêm túc ăn cơm, trong lúc Hạ Vũ vào phòng rồi đi ra cũng không hề dùng đũa: “Kỳ sau khoa các cậu có hoạt động giao lưu với một trường học ở nước ngoài đúng không?”
“Có thiểu người không? Dùng người khoa khác sao?”
Bà Hạ như thế này một ngày bảy tám lần, Du Văn Bác cũng không thấy lạ, những người ngồi đây cũng quen rồi, vậy nên nên ăn cơm thì ăn cơm, đang làm gì thì làm đó, để bà ầm ĩ ở trong phòng đi, lát sau là im lặng rồi.
“Hoạt động giao lưu của bọn tớ không có lương?”
“Tớ biết rồi, chỉ hỏi xem có thiếu người không thôi.” Du Văn Bác cẩn thận hỏi: “Cậu muốn đề cử ai?” Hạ Diệu Diệu cười híp mắt dựa vào gần anh: “Cậu thấy Hà An thế nào?” Hạ Diệu Diệu nói xong dường như cũng thấy được mình cũng hơi mặt dày, chỉ đành không biết xấu hổ cười nói tiếp: “Anh ấy thực sự khá lắm đấy, những người ngoại quốc đó nếu muốn học tiếng Trung gì đó, anh ấy có thể dạy được...”
Sao cậu không nói anh ta nghe tiếng Anh cũng không tốt lắm, Du Văn Bác không còn gì để nói nhìn cô một cái, đẩy thức ăn về phía cô: “Tớ sẽ cố hỏi.”
Được rồi! “Cảm ơn cậu, Văn Bác.” Du Văn Bác nói cố gắng, thì tức là không vấn đề gì, nếu như Hà An có thể tham gia lần giao lưu này, tương lai lý lịch sẽ đẹp hơn rất nhiều, sẽ có ích rất nhiều cho anh sau này, “Cậu ăn đi, ăn nhiều vào.”
Hạ Tiểu Ngư đáng thương cắn đũa, kém chút nữa thôi là cô gặp được rồi...
“Ba, cho con cái kìm.” Hạ Diệu Diệu ngồi xổm bên cạnh một chiếc xe đạp đang nằm dụng ra dưới đất để sửa, lấy khăn mặt ở trên cổ lau mồ hôi đang chảy trên trán, lưu loát tháo rời bánh, động tác đơn giản như vậy mà cả người lại đầy mồ hôi.
Khách hàng đứng dưới bóng râm của cây bên cạnh, dùng tờ báo cũ trên quầy hàng quạt, nóng muốn chết: “Được chưa, còn cần bao lâu?” Hạ Diệu Diệu lau mồ hôi: “Đợi một chút, sắp xong rồi.”
“Nhanh lên!”
“Biết rồi.” Hạ Diệu Diệu tủm Du Văn Bác quặng sang một bên: “Chặn đường tớ lấy đồ, quạt mạnh lên, quạt cũng như không, không có gió.”
“Ừ.” Du Văn Bác cầm cái quạt trúc to, chỉ có thể gắng sức quạt cho cô, cũng không có chú ý đến quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi.
Không lâu sau, Hạ Diệu Diệu nhấc xe đạp lên, tiện tay vén áo lên muốn lau mồ hôi trên mũi. Du Văn Bác nhanh chóng kéo áo cô xuống, dùng khăn mặt trên cổ cô rồi giúp cô lau.
“Hai mươi ba.”
Người khách đang chuẩn bị móc tiền ra, tức khắc ngẩng đầu, tuổi bốn mươi, ăn mặc sang trọng lịch sự, vừa nhìn liền thấy chính là một người thành công làm cơ quan công sở: “Đắt như vậy. Cũng chỉ thay cái lốp xe, một cái lốp xe mà đến hai mươi ba tệ?”
Du Văn Bác đứng ở một bên quạt cho Hạ Diệu Diệu, nhìn người khách đó.
“Anh này, không đắt đâu, anh đi hỏi thử xem, nhà khác đều ba mươi.”
“Các cô không cần bắt nạt người không biết giá thị trường, lúc trước chỉ có năm đồng, giá cả leo thang cũng không có tăng nhanh như vậy.”
“Nhưng anh tính xem, lúc trước một đồng tiền bốn cái bánh nướng, bây giờ một đồng một cái, chúng tôi tăng cũng là hợp tình hợp lý, như này vậy, anh xem trời nóng như vậy, anh đứng đây nóng nực thế này tôi cũng xót, thế này đi, hai mươi, tôi thật sự cũng đòi anh nhiều, tôi đây cũng không dễ dàng có phải không.” Cuối cùng người khách hẹp hòi đó càm ràm quăng xuống hai mươi đồng rồi đi. Phù, làm xong một cái. Du Văn Bác đuổi theo cô ngồi xuống bóng râm, tiếp tục quạt cho cô: “Sao cậu lại đòi anh ta hai mươi ba, lúc trước đều là hai mươi.”
“Cậu không hiểu.” Hạ Diệu Diệu dùng nước trong thùng rửa mặt: “Người đó vừa nhìn đã biết là ham cái lợi trước mắt, sẽ mặc cả. Nếu tớ trực tiếp đòi hai mươi, anh ta sẽ trả tớ không quá mười lăm, lúc đó thì chẳng lời lãi được đồng nào cả, đến lúc đó cậu có dỡ ra cũng không bõ công. Hạ Diệu Diệu kéo Du Văn Bác lại gần lắc tay anh, “Mạnh vào! Cậu chưa ăn cơm à?”
Ông Hạ ngồi dưới bóng cây sửa giầy, thỉnh thoảng lại liếc nhìn con gái và Du Văn Bác, thấy con gái bắt nạt Du Văn Bác, nhưng chỉ cười không nói gì. Trong xe cách đây không xa, Hà An mặt lạnh lẽo nắm chặt tay gân xanh nổi lên, hít sâu mấy cái mới nhịn được không xông ra.
Người lái xe mặc bộ vest phẳng phiu, không nói gì ngồi ở vị trí lái xe, dáng ngồi thẳng tắp. Họ đã đỗ xe ở đây hai tiếng rồi, thiếu gia không nói đi, cũng không nói không đi, anh ta cũng không biết thiếu gia đang nhìn cái gì. Từ đây nhìn qua đó, cách đó không xa cũng chỉ có một cửa hàng sửa xe, nhưng ở đó có cái gì đẹp?
“Một ngày các cấu kiếm được bao nhiêu tiền?” Du Văn Bác làm công trong đội xây dựng cách đây không xa, kiếm được cũng khá.
“Một tiếng tám mươi tệ.” Hôm nay đài báo nắng nóng tăng cường, chủ bọn họ có chán sống cũng không dám đụng vào họng súng, vậy nên đồng ý cho bọn họ nghỉ một ngày.
Hạ Diệu Diệu rất hâm mộ, em trai cô sao lại là một tên mọt sách yếu đuối, nếu không nhất định sẽ bảo nó theo Văn Bác: “Các cậu còn thiếu người không?” Du Văn Bác dở khóc dở cười dùng quạt gõ gõ đầu cô: “Thôi đi, chúng tớ không cần nữ.”
Hạ Diệu Diệu đẩy quạt ra, duỗi chân đạp một cái: “Được đó, phân biệt đối xử.” Du Văn Bác nhanh chóng chạy đi, mỉm cười.
Hà An lạnh mặt trực tiếp mở cửa xe, đập lên của một cái rầm. Bước xuống. Người lái xe sửng sốt, vội vàng ngồi nghiêm lại.