Đám Cưới Hào Môn

Mời rượu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tính cách ngài Hà là thế nào chứ?

Nhưng Hà An không động đậy, vẫn cầm nguyên cốc như vậy cho cô. Hạ Diệu Diệu cười ngả ra sô pha, ghé lại gần tay Hà An uống một ngụm nước. Hà An thuận tay vỗ lưng cho cô: “Cứ uống từ từ.“.

Hạ Diệu Diệu vội đứng dậy nhìn dáng vẻ cuống cuồng xin lỗi của Đồng Đồng, rồi lại cười nghiêng ngả, đập đập vai Hà An: “Anh nhìn kìa, nhìn kìa! Cô ấy thật thú vị, anh chàng kia cũng thật thú vị, có lẽ cả đời này cũng không gặp được đôi nhảy nào như vậy, buồn cười chết mất! Anh nhìn đi kìa!”

Hạ Diệu Diệu đập vai Hà An rất mạnh, không kiềm được mà kéo anh lên nhìn, dựa vào người anh mà cười ngất, rồi lại chê anh cao quá2chắn tầm nhìn, bắt anh ngồi, đứng trên đùi anh xem náo nhiệt. Hà An suýt nữa thì bị cô giảm đau nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, giữ lấy cánh tay cô, bất lực mà nhìn cô quậy. Liễu Phật Y đột nhiên rất yên tĩnh, sự yên tĩnh này khiến Dương Liễu Nhi ở bên cạnh không dám phát ra bất cứ tiếng động gì. Tay Liễu Phật Y khẽ bám vào tấm kính, rồi lại buông tay, thật ra chẳng ai biết, thời gian cô ở cùng với ngài Hà, cô cũng chẳng gặp anh mấy. Ngài Hà cũng không cho cô ở lại, thỉnh thoảng cô mới được gọi tới, nhưng anh lúc nào cũng bận rộn, và không hề cười. Anh luôn đứng từ xa nhìn tất cả mọi người với ánh mắt dò xét, nghiên cứu, đánh8giá.

Cô đã từng thử muốn làm anh cảm động, cũng từng thử đưa anh vào thế giới của cô, nhưng anh không hề suy chuyển, mỗi lần cô cố cười cho anh nhìn, dường như có thể thấy được sự mong chờ từ tận sâu thẳm trái tim cô.

Thứ tình yêu nhỏ bé đó, sau khi anh độ lượng hết lần này tới lần khác, dường như nó lại càng trở nên nhỏ bé, thấp kém, càng ngày càng nực cười.

Liễu Phất Y bỗng cười khổ. Dương Liễu Nhi lo lắng nhìn cô: “Chị...”

Sau khi họ chia tay, là thật sự chia tay, không có tin tức của anh, không cần thiết phải gặp lại, cô nhận được thù lao mình đáng được nhận, hoàn toàn không còn khả năng dây dưa với anh nữa. Với anh, cô chẳng khác gì người xa lạ,6nhưng người khác lại cảm thấy nhất định họ còn liên hệ với nhau, cũng nhờ điều đó mà mấy năm nay cô rất thuận buồm xuôi gió.

Nhưng tất cả mọi người đều nhầm rồi, đối với Hà Mộc An, chia tay chính là kết thúc, không cần phải nhắc lại, sẽ không gặp lại, cho dù có gặp lại cũng là người xa lạ.

Liễu Phất Y lau khoé mắt, lúc này cô mới biết thật ra mình rất khâm phục người có thể kéo anh ra khỏi toà lâu đài, cô thà rằng người đàn ông ấy luôn luôn lạnh nhạt, lãnh đạm như vậy, là Hà Mộc An, mãi mãi là ngài Hà cao không với tới của giới kinh doanh.

“Chị...”

Liễu Phật Y cười dịu dàng, năm xưa cô không làm chuyện ngốc nghếch quấn lấy anh, đương nhiên lúc này cũng3sẽ không làm chuyện tổn hại thân phận.

Cô sẽ không gánh nổi hậu quả đầu. Nếu người phụ nữ lần này cũng do anh mua thì kết quả cũng sẽ chẳng khác gì cô. Trong sáng ư?

Hà Mộc An đâu phải kiểu công tử hiện nay, anh không chơi bời, cũng coi thường những thứ đó.

Thẳng thắn, chân thành ư? Càng nực cười hơn, lẽ nào khi cô ở bên anh, cô là một cô gái thủ đoạn tính toán? Khi ấy cô cũng ở thời kỳ ngây thơ đơn thuần nhất của cuộc đời, chỉ muốn một lòng một dạ yêu một người đàn ông.

Khác biệt ư?

Bất cứ sự khác biệt nào trong mắt anh cũng là vô vị, mọi biểu hiện trước mặt anh đều như sự giãy chết cuối cùng của vịt con xấu xí, mãi mãi không thể trở thành5thiên nga được. Tự anh đã vạch sẵn kết cục của mọi người ngay từ khi bắt đầu. Anh không cho phép có người nhảy khỏi vòng sắp đặt của anh, nếu không thì đó không phải là tiêu tiền để hưởng thụ mà là chịu tội.

Giờ cô cũng đã ở trên cao, dường như cũng nhìn thấy được sự không cho phép có sai sót của người quyết định vận mệnh, giống như cô cũng không cho phép cấp dưới vượt khỏi sự kiểm soát của mình. Cũng có thể là cô nhầm, cô gái có thể coi là khác biệt kia là người thân của anh, ví dụ như em gái hoặc là em họ. Vì dù là ai ở bên cạnh anh cũng vẫn không thể tổn hại tới phong thái và sự thản nhiên của anh.

Đó mới là người đàn ông mà cô từng yêu, anh mãi mãi là ngài Hà.

Phất Y có chút say mê khi nhìn người đang ngồi bên ngoài kia, trong không khí ồn ào này, anh vẫn là người nổi bật khiến người khác phải dõi theo ngay từ lần đầu tiên. Nhưng Phất Y không hề biết, người đàn ông cô từng tôn kính, cũng đã không kiềm chế được bản thân mà yêu, thật khiến cô phải thất vọng rồi. Liễu Phất Y bấm điện thoại, giọng nói cũng đẹp như vẻ ngoài của cô vậy: “Thay tôi tặng một chai Cellar Lafite năm 82 cho bàn 032 ở gần bể cá.” “Vâng thưa bà chủ.”

Ở độ sâu 15 mét dưới lòng đất, kho rượu giữ nhiệt độ ổn định quanh năm mở ra, chum rượu nho niêm phong kín được mở nắp, lớp bụi bay lên lan toả mùi đặc trưng của thời gian.

Nhân viên lấy rượu đeo găng tay trắng, cầm dụng cụ chuyên biệt, rượu nho với màu đỏ tươi đặc trưng được lấy ra từ chum rượu trăm năm, chảy dần vào chai thuỷ tinh.

Nửa phút sau chum rượu được niêm phong lại như cũ, rượu nho được lấy ra nhanh chóng được niêm phong kín lại, đặt lên băng chuyền đưa ra khỏi hầm rượu. Rượu nho là khó bảo quản nhất, dù có là loại ngon thế nào nhưng nếu để trên bàn rượu quá lâu cũng mất đi hương thơm của nó. Người thưởng rượu đẳng cấp sẽ không để rượu trong chai quá lâu. Khi chai rượu này được đưa tới bàn 032 thì thời gian vừa chuẩn, giống như vải mới bóc lớp vỏ ngoài chờ đợi vị quý phi của mình, còn chai rượu này đang đợi vị để vương hiểu nó.

“Thưa ngài, rượu của ngài.” Hà An không nói gì. Hạ Diệu Diệu đã bị Hà An kéo xuống từ hai mươi phút trước, lúc này nghe tiếng thì nhìn cô gái đưa rượu tới một cách say mê, đẹp thật đấy, sao có thể đẹp như vậy, cô ấy là nhân viên phục vụ thật sao? Dưới ánh đèn, làn da kia cứ như trứng gà bóc ấy, thật muốn sờ một cái.

Hạ Diệu Diệu nhìn đến say mê, suýt nữa đã uống nước bằng mũi: Á, thôi xong rồi. Nhưng vẻ đẹp này thật khó hình dung, cứ như những người trước kia cô từng gặp đều không phải con gái vậy, thậm chí đứng trước cô ấy, cô còn không có nổi cảm giác ghen tị.

Hà An vội lấy giấy lau cho cô.

Cô gái kia nhanh chóng thu tay về, nhìn cô cúi đầu lịch sự một cái rồi nhanh chóng rời đi, giống như chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường đưa lên một chai rượu bình thường.

Hạ Diệu Diệu được người ta khách sáo như vậy thì ngại, cho tới khi không nhìn thấy cô ấy nữa, cô vỗ vỗ bạn trai mình: “Cô ấy đẹp thật, em chưa từng thấy ai xinh đẹp như thế, anh có thấy không?”

Hà An nghiêm túc lau mũi cho cô, không rảnh nhìn cô kích động. “Đẹp thật ấy!” Đó là vì em tầm nhìn hạn hẹp, chỉ hơi dễ nhìn một chút là thấy đẹp. Hết một bài hát, bọn Khổng Đồng Đồng chạy xuống như bay. “Không chơi nữa, không chơi nữa!”

Tiền Quân nhảy về chỗ ngồi, toàn thân ướt đẫm: “Sướng thật!”

Vương Phong Long bảo vệ Trương Tấn Xảo: “Lát nữa tiếp tục.”

Trương Tấn Xảo cười ngượng ngùng.

Lý Hưng Hoa dắt tay bạn gái phấn khích mở chai rượu rót ra ly: Uống cho đỡ khát nào. Khổng Đồng Đồng mặt đỏ phừng phừng nằm bên
cạnh Hạ Diệu Diệu, dùng ánh mắt yếu ớt nhìn cô: “Đừng tưởng vừa rồi tớ không thấy cậu hò hét phía dưới.” Hạ Diệu Diệu vuốt tóc: “Chắc chắn là cậu nhìn nhầm rồi.” Tiền Quân uống một hơi hết nửa ly rượu, sảng khoái. Hạ Diệu Diệu nể mặt người đẹp, cẩn thận rót cho mình một chút rượu, cũng rót cho mấy người hội Đồng Đồng. Tiền Quân miệng nhấm nháp, rồi sững người, ngồi thẳng lên, thơm quá? Không giống như loại rượu vang bình thường có thể gọi ở bất cứ đâu.

Tiền Quân lập tức cầm chai rượu lên nhìn, 82 Lafite, rất hay gặp, nhưng bên dưới có một dòng chữ nhỏ rất hiếm thấy, ngày mở hầm, được đánh dấu là ngày hôm nay.

Ôi, cái gì thế này, thưởng thức rượu báu, cũng giống như được ăn món ngon nhất của một cửa hiệu trăm năm vậy, cho dù có gọi ông nội của ông nội của ông nội anh về, cũng không được uống chai rượu Lafite của Trên Tầng Mây này. Đừng nói ông nội anh, cho dù là ông nội của ông nội Vương Niệm Tư cũng không được.

Ôi! Anh vừa nhấp một ngụm rượu thượng đẳng, đi chết đấy! Đi chết ngay lập tức!

Vương Niệm Tư cũng nhấp một ngụm, rượu thơm quyện nơi đầu lưỡi, rồi dần lan tỏa khắp miệng. Cho dù là người biết hay không biết thưởng rượu, chỉ cần uống một ngụm, cũng cảm nhận được sự thanh mát, sảng khoái của thứ rượu vừa ra hầm. Cô ta cũng ngạc nhiên nhìn bình rượu, rồi cười thầm, xem ra cô ta đã đánh giá thấp rồi, loại rượu vang này không phải ai cũng có cơ hội được thưởng thức. Lý Hưng Hoa trầm ngâm. Ở đây có người nhận ra được thân phận của Hà Mộc An.

Có khi nào Hà An sẽ không vui.

Bọn Tiền Quân cũng lo lắng im lặng. Hạ Diệu Diệu nuốt một ngụm rượu, man mát chan chát, độ thấp sao? Cô hoàn toàn không phát hiện ra được, chỉ biết rằng không ngon bằng nước lê ngâm đường thêm đá, còn không vui bằng buôn chuyện với Đồng Đồng về chàng trai tội nghiệp lúc nãy. Khổng Đồng Đồng ngượng ngùng: “Đã bảo không biết rồi, Tử Ngọc còn nhất định phải kéo tớ đi, tớ biết phải làm sao.” Nói rồi, cô quay người lại định “xử lý” Tử Ngọc. Chu Tử Ngọc uống một ngụm rượu vang Hạ Diệu Diệu vừa rót, rồi vội vàng thanh minh: “Tớ cho cậu cơ hội quen biết trai đẹp, người ta lịch sự thể còn gì, cậu hại người ta ra nông nỗi đấy, người ta nói gì cậu chưa?” “Cậu còn nói nữa!” “Đồng Đồng luyện tập nhiều là được mà, Phi Phi học múa đẩy, lát nữa bảo Phi Phi dạy cậu.” Trương Tấn Xảo vẫn nhẹ nhàng như vậy, khi nãy có Vương Phong Long, cô không hề bị làm phiền, nhấp một ngụm rượu vang, cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ lo rằng uống say mất hình tượng. Có lẽ là loại rượu độ thấp, huống hồ chỉ uống một tí chút.

“Tớ còn lâu, lát nữa tớ sẽ không đi nữa đậu, các cậu kéo Diệu Diệu ý, nhìn cậu ấy phấn chấn thế kia cơ mà.” “Tớ đã mệt chết mất rồi đây.” Bốn người chí chóe một hồi, Hạ Diệu Diệu bắt đầu khoác lác: “Các cậu không nhìn thấy đâu, người phục vụ viên đem rượu đến lúc nãy xinh ơi là xinh, như tiên nữ luôn.” “Xinh? Có xinh bằng em Niệm Tư của chúng ta không.” Chu Tử Ngọc thấy cô ta dạo này biết điều, cũng khen vài câu, thứ rượu này chát quá, khó uống: “Rót nước.” Tiền Quân dỏng tai lên nghe ngóng về nhân viên phục vụ mà lớp trưởng nói đến.

“Rót nước!”

Tin Quân giật mình: “À, có ngay.” Cậu vội vàng rót nước cho Chu Tử Ngọc, hai tai vẫn dỏng lên nghe ngóng.

Đại mỹ nhân? Không phải kiểu mỹ nhân mà cậu ta nghĩ chứ, Tiền Quân có một cảm giác muốn chết quá! Có lẽ không đến nỗi thảm như vậy! Nghe nói ngài Hà chỉ từng có hai người tình, mà đều là đại mỹ nữ hiếm có khó tìm, đến nay thân thế cũng cao sang, anh không đến nỗi đen đủi thế chứ, tìm đại một chỗ mà cũng gặp phải.

Có điều cứ nghĩ đến chai rượu đắt đỏ đó mà xem! Đó không phải là thứ người ở tầng lớp phổ thông có thể đem đến được!

Có điều ngay sau đó, Tiền Quân lại nghĩ, có lẽ là boss Hà gọi? Hạ Diệu Diệu vừa mở miệng, định nói rằng xinh hơn Niệm Tư nhiều, mà kiểu xinh hoàn toàn không giống nhau, nhưng có lẽ nói ngay trước mặt không hay lắm, cho dù không có ý gì cũng không nên: “Xinh như nhau, mỗi người một vẻ, còn phải cảm ơn Tiên Quân gọi rượu, tớ mới được gặp đại mỹ nhân.”

Tiền Quân kinh ngạc! Trời muốn diệt anh rồi! Không phải boss gọi, lẽ nào là nhà hàng tặng, chủ ở đây chẳng lẽ là vị mỹ nữ trong truyền thuyết đó sao! Sao anh có thể lơ là thể được! Ai bảo anh có mắt như mù! Ai bảo anh không để tâm!

“Ồ, vậy tiếc quá không được gặp.” Vương Niệm Tư cười gượng gạo: “Tớ sao xinh đẹp được như lớp trưởng nói.” Cô từng đến quán Trên Tầng Mây này vài lần, mỹ nữ có đủ tư cách để đưa loại rượu này, chắc chắn là người không tầm thường, về ngoại hình sợ rằng không chỉ hơn cô chút ít thôi đâu, lớp trưởng khách sáo thôi.

“Khiêm tốn gì chứ, tớ nói cậu xinh đẹp là xinh đẹp, Niệm Tư là hoa khôi khoa mình, cậu phải tin tưởng vào vẻ đẹp của mình.”

Vương Niệm Tư nhìn Chu Tử Ngọc cười, vội vàng hùa theo: “Được, được, tớ xinh đẹp nhất.” Cô căng thẳng toát mồ hôi, không biết ai là người đem chai rượu này đến.

Thẩm Tuyết ngồi bên cạnh Niệm Tư, lại càng yên tĩnh hơn. Chủ đề này lập tức bị bỏ qua, đội Hạ Diệu Diệu lại tiếp tục chủ đề về cậu con trai đen đủi, cười lăn cười lộn. Khổng Đồng Đồng chỉ muốn cho mỗi đứa một quả đấm, để bọn họ ngậm mồm lại. Tiền Quân ghen tị nhìn mấy người vẫn có thể cười được, đúng là không biết không sợ hãi gì hết! Anh quả thực cũng muốn mình không biết gì.

“Hà An, Hà An, anh nói có đúng không, có đúng không, cậu ta nhất định thấy Đồng Đồng của chúng ta đáng yêu, thế nên mới theo tận đến đây.”

Hà An nghe vậy ôn tồn gật đầu. Tiền Quân, người luôn chú ý đến anh, phát hiện rằng biểu hiện của đại boss chẳng khác gì lúc nãy, rồi lại nhìn cử chỉ tự nhiên giữa lớp trưởng và boss, tự an ủi mà nghĩ anh lấy công chuộc tội rồi chăng?

Có lẽ đối phương cũng chỉ dám tặng chai rượu thôi? Nữ chủ quán có lẽ cũng chưa từng có gì với ngài Hà, là anh phản ứng thái quá rồi, nhất định là cậu phản ứng thái quá rồi.

Không được, phải lập tức điều chỉnh lại ngay! Tiền Quân nghĩ vậy, rồi hổ thẹn rót rượu cho Hà Mộc An. Hà An không động vào, anh chưa từng động vào thứ gì trên bàn rượu, không có ý định giữ thể diện cho người tặng rượu, cũng không ngăn cản Hạ Diệu Diệu bàn luận về vẻ ngoài của người ta, càng không để ý đến việc có người xuất hiện mà không xin phép, đó là sự tự do của mỗi người.

Anh chỉ là một người khách bình thường, có một nhân viên phục vụ xa lạ đem tặng một chai rượu, chỉ đơn giản thế thôi, thậm chí anh còn không thèm nhìn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện