Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật
Chương 16
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Lúc này làn đạn điên cuồng chạy ào ào:
【&%¥#@**%...!Trời má! 】
【 Đây đây là cái dây leo tuyệt thế hung ác gì vại! 】
【 Tui thu lại mấy cái đánh giá quỷ nhát gan yếu ớt trước đây của mình đối với chúng nó! 】
【...!Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, dây leo không thể coi thường.
】
【 Dây leo vừa nghe lời mà giá trị vũ lực lại cao như thế tui cũng muốn! 】
【 À há, ma vật biến mất không còn tăm hơi, ngồi đợi người mới bịa chuyện lừa người.
】
【 Ha ha ha ha, +1 】
...!
Đây đúng là chuyện khiến Đường Kỷ Chi buồn rầu.
Ma vật chạy vào phòng của cậu, người thì không có chuyện gì, ma vật lại biến mất, cậu nên giải thích thế nào đây?
"Ba ơi, ba không sao chứ."
"Ba ơi, con có phải rất giỏi hemmm."
"Ăn ngon ăn no, có hơi mệt."
"Mẹ ơi, con muốn ngủ."
Đường Kỷ Chi cũng không rõ cọng nào gọi cậu là "mẹ" nữa, cậu thấp giọng nói: "Ngoan, ngủ đi."
Dây leo nháy mắt thu nhỏ lại, sau đó tự mình chui về bản vẽ.
Bên ngoài ầm ĩ, tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Đường Kỷ Chi nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đi đến bên giường đá, mềm oặt ngã xuống đất.
Đây là phương pháp của cậu—— Giả bộ bất tỉnh.
Không quá vài giây, cậu nghe thấy giọng của Đường Nghiên: "Bé đáng yêu, Kỷ Chi, Đường Kỷ Chi!"
Trong hang đá mờ tối, phần lớn tua trắng phát sáng vì biến cố vừa nãy mà tắt đi ánh sáng trên thân thể, nhưng như vậy cũng có thể thấy được tình huống bên trong.
Cảnh tượng khủng bố theo dự liệu không xuất hiện, Đường Kỷ Chi nằm trên đất, không thấy bóng dáng ma vật đâu.
Đường Nghiên giơ súng từ từ tới gần, sắc mặt biến ảo chập chờn.
Ma vật sao lại biến mất không thấy tăm hơi, trừ phi —— Nó ăn Đường Kỷ Chi, sau đó biến thành Đường Kỷ Chi đến mê hoặc mọi người.
Nhưng mà, vốn không có ma vật nào có thể ngụy trang thành con người, chỉ có con người bị cảm hoá biến thành ma vật.
Ma vật kia đâu?
"Bé đáng yêu?" Trái tim Đường Nghiên nhảy lên tận cổ họng, tay cầm súng của cô đổ đầy mồ hôi lạnh, mà người yên tĩnh nằm trên đất lại không có bất kỳ đáp lại nào.
"Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!" Một loạt tiếng bước chân vang lên, người thủ vệ dưới mặt đất rốt cục cũng chạy tới tầng mười bốn.
Đường Nghiên trơ mắt nhìn bọn họ lấy còng tay còng Đường Kỷ Chi lại, sau đó nâng cậu lên.
"Các anh sẽ làm gì cậu ấy?" Cô không nhịn được hỏi.
Người thủ vệ biết lúc ma vật vừa xuất hiện, Đường Nghiên không để ý an toàn của bản thân đã xả súng giết chết ma vật, trong lòng mang hảo cảm, thái độ cũng ôn hòa hơn.
Một người thủ vệ trả lời: "Chúng tôi sẽ đưa cậu ta tới chỗ giáo sư Quý để nhận kiểm tra đo lường toàn diện."
"Đồng thời, nữ sĩ, ngài và tất cả người khu A may mắn còn sống cũng phải đến khu B kiểm tra."
Bộ lạc Adam thành lập lâu như vậy, từ khi sáng tạo ra máy kiểm tra trong bộ lạc sẽ định kỳ đo lường tình huống mỗi người, loại trừ sự tồn tại của người có nguy cơ lây nhiễm.
Đã lâu như thế vẫn luôn an toàn, chưa từng xuất hiện tình huống bất ngờ, lại không ngờ tới hôm nay đột nhiên nhảy ra một người lây nhiễm biến thành ma vật, tạo nên tổn thất nặng nề.
—— Người chết là thứ yếu, quan trọng nhất là người lây nhiễm làm sao ẩn núp, là tránh thoát máy kiểm tra? Hay là thông qua nguyên nhân khác truyền nhiễm cảm hoá trong bộ lạc?
Gã trong lúc cảm hoá đã tiếp xúc với người nào, có truyền nguyên nhân truyền nhiễm cho những người khác hay không?
Những thứ này đều không ai biết.
Đường Kỷ Chi cứ như vậy bị nâng đi, cậu biết hôn mê là trạng thái gì, ngược lại cũng bình thản, thả lỏng thân thể, dù sao cũng không cần tự bước đi.
Kết quả cả người buông lỏng, người nâng cậu lắc lư qua lại cũng rất thoải mái, thế là mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc suy nghĩ của cậu chìm vào bóng tối, cậu chợt phát hiện bản thân đi đến một không gian hư vô trống không.
Đường Kỷ Chi: "?"
Nhìn trái nhìn phải, sững sờ một lúc cũng không nhìn ra đây là cái gì, cuối cùng cậu đành ngồi bẹp trên đất.
Tốt xấu cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, chút tình huống này đối với cậu mà nói hoàn toàn không có gì đáng lo, chỉ cần đứng có đột nhiên lại tọt ra một ma vật muốn ăn cậu là tốt rồi.
Sau một lát, không gian trước mặt Đường Kỷ Chi nổi lên một cái bọt biển nho nhỏ, bọt biển từ từ lớn lên thành một quả bóng.
Tiếp đó, cậu thấy Dây Leo Quỷ yên tĩnh ngủ bên trong bọt biển.
Lúc này bên cạnh bọt biển hiện ra một bảng nhỏ:
【 Tình huống ăn uống: 1 lần.
】
【 Trạng thái: Hôn mê.
】
【 Đẳng cấp: C.
】
【 Nhiệm vụ: Trong vòng một tháng giúp Dây Leo Quỷ thăng đến cấp S, vượt quá kỳ hạn mà chưa hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị bản vẽ nuốt chửng làm chất dinh dưỡng.
】
Tình huống gì đây?
Đường Kỷ Chi cả kinh.
Không chờ cậu nghĩ rõ ràng, đống chữ kia biến mất, một dòng chữ mới xuất hiện ——
【 Nhắc nhở hữu nghị: Hội họa nhức óc, xin vận dụng cơ hội vẽ vời cho hợp lý.
】
Tất cả mọi thứ biến mất, lần thứ hai khôi phục lại không gian trắng xoá.
Đường Kỷ Chi đứng lên, vừa cúi đầu vừa nhìn, cậu chợt phát hiện mặt đất dưới chân rất quen thuộc, sau khi tỉ mỉ phân biệt, cậu xác định bản thân đang đứng trên một tờ giấy vẽ cực lớn.
Nói cách khác, cậu đang ở bên trong bản vẽ.
Đây là thế giới bên trong bản vẽ?
Đường Kỷ Chi nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là dây leo ăn một ma vật do đó kích phát bản vẽ, cho nên sau khi cậu ngủ thì tinh thần bị kéo vào thế giới bên trong bản vẽ?
Còn giao cho cậu nhiệm vụ, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, sau ba mươi ngày, dây leo nhỏ sẽ trở thành chất dinh dưỡng của bản vẽ.
Như vậy câu nhắc nhở hữu nghị cuối cùng là có ý gì.
Kể từ khi biết chuyện thứ cậu vẽ ra sẽ biến thành thật, Đường Kỷ Chi không dám tùy ý vẽ linh tinh trên bản vẽ.
Nhiều ngày trôi qua, cậu tổng cộng chỉ vẽ sáu lần.
Lần thứ nhất: Thỏ trắng ú na ú nần.
Lần thứ hai: Thời Tiểu An.
Lần thứ ba: Gà trống bự.
Lần thứ bốn: Vịt bự.
Lần thứ năm, sáu: Dây dưa hấu và trái dưa hấu.
Duy trì tần suất trung bình mỗi ngày vẽ khoảng hai lần.
Ngoại trừ lúc vẽ Thời Tiểu An từng xuất hiện tình huống khó thở ra, sau đó cũng không xuất hiện tình trạng tương tự.
Lẽ nào số lần vẽ mỗi ngày của cậu có hạn chế?
Nương theo cái suy nghĩ chợt lóe này, Đường Kỷ Chi chợt nghe một thanh âm: "...!Cởi quần áo cậu ta ra."
Cậu mở choàng mắt, nhìn thấy một người mặc áo blouse trắng động tay động chân với mình.
"Giáo sư Quý, cậu ta tỉnh rồi." Người mặc áo blouse trắng vừa nói chuyện vừa cảnh giác lại tò mò nhìn Đường Kỷ Chi, tựa như cậu là một chủng loại sinh vật mới vậy.
Đường Kỷ Chi nhớ ra chuyện mình bị người thủ vệ nâng đi, sau khi ngủ thì tiến vào bên trong bản vẽ.
Cậu nhanh chóng thăm dò tình huống bây giờ của mình, cậu đang nằm trên một cái bàn mổ, trước mắt là một phòng thực nghiệm màu trắng rộng rãi.
Cuối cùng cũng coi như thấy được căn nhà ra dáng nhất.
Đường Kỷ Chi muốn giơ tay, lại không nhấc lên được, có thứ gì đó cố định cậu trên bàn mổ.
"Đôi mắt không đổi màu." Người mặc áo blouse trắng nhìn chằm chằm đồng tử Đường Kỷ Chi vài giây, đoạn nói.
Một người trẻ tuổi mang kính trông có vẻ tri thức xuất hiện trong tầm mắt Đường Kỷ Chi.
Đối phương cũng mặc áo blouse trắng, tựa như giáo sư đại học nho nhã được nữ sinh yêu thích, chắc là giáo sư Quý.
"Cậu đừng sợ, chúng tôi chỉ làm một vài kiểm tra chuyên sâu với cậu thôi." Giáo sư Quý ôn hòa nói.
"Cảm ơn, tôi không sợ." Đường Kỷ Chi vừa đúng lúc lộ ra nghi hoặc, "Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ là tại sao tôi lại ở đây? Tôi nhớ là tôi đang ở trong phòng của mình."
Giáo sư Quý và phụ tá của hắn liếc mắt nhìn nhau, giáo sư Quý nói: "Cậu không nhớ gì cả?"
Đường Kỷ Chi mờ mịt: "Nhớ cái gì?"
"Bộ lạc xuất hiện người lây nhiễm, biến thành ma vật chạy vào phòng của cậu.
Lúc người thủ vệ chạy đến, ma vật trong phòng của cậu biến mất, mà cậu lại không có bất kỳ vết thương nào." Trợ lý ngắn gọn mạnh mẽ lặp lại mọi chuyện một lần.
"Tôi nhớ ra rồi." Đường Kỷ Chi chợt nói, "Đúng, là có một ma vật đáng sợ chui vào phòng tôi, muốn ăn tôi, tôi..."
Cậu lộ ra chút lúng túng xen lẫn ngượng ngùng: "Tôi bị doạ ngất đi."
"Ý của cậu là, cậu không biết gì cả?" Giáo sư Quý hỏi.
Đường Kỷ Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Giáo sư Quý nhìn cậu, không hỏi gì nữa, chỉ nói: "Trước tiên kiểm tra đã, cần phải cởi đồ trên người cậu ra."
Đường Kỷ Chi: "Được."
Cậu ngoan ngoãn phối hợp khiến giáo sư Quý cười cười, tiếp đó Đường Kỷ Chi cởi quần áo ra, cậu bị đẩy vào trong một cái máy chụp CT như trong bệnh viện, có hai cánh tay người máy đưa qua đâm kim vào cánh tay cậu.
"Giáo sư, ngài tin lời cậu ta nói sao?" Trợ lý nhỏ giọng hỏi giáo sư Quý.
Giáo sư Quý: "Tôi chỉ tin vào dữ liệu."
Trước mặt hắn có một cái màn hình đơn giản, phía trên hiện lên một hình người mô phỏng.
Mấy phút sau, mấy điểm trên thân người kia đều