Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật
Chương 03
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Làn đạn điên cuồng bình luận:
【 Ha ha ha đậu má, lại đùa giỡn con người ta rồi! 】
【 Người mới này thú vị đây, mượn dây leo đùa giỡn oai phong, không biết xấu hổ, tôi thích.
】
【 Một giây run sợ, cười chết.
】
【 Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy người mới này có hack sao? Đến ma vật cũng nghe anh ta sai khiến đó.
】
【 Xì, vừa nhìn là biết trùng hợp.
】
...!
Đúng là trùng hợp thật.
Lúc dây leo trò chuyện với nhau trong bóng tối bảo tụi nó muốn ăn Phệ Xỉ và chim Ưng thì bị Đường Kỷ Chi nghe thấy, trong lòng cậu hơi động.
Dựa vào khí chất và cách ăn mặc của người đàn ông với thiếu niên kia, chắc là người chơi cũ, nên sẽ luôn ở trong trạng thái bảo trì cảnh giác cao độ.
Nếu cậu hỏi bọn họ tình huống nơi đây, hơn phân nửa sẽ không nhận được câu trả lời.
Tình huống như vậy, đặt mình vào thế yếu cũng vô dụng —— Bọn họ đã nhận định cậu là người mới.
Yếu thế không có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là lộ ra chút thực lực, đưa bản thân lên vị trí ngang hàng với đối phương, chỉ như thế mới có thể trao đổi một vài thông tin có ích.
Dây leo xì xào bàn tán chợt đưa cho Đường Kỷ Chi một con đường.
Điều làm cậu bất ngờ chính là dây leo xuất hiện, lại khiến hai người kia sợ hãi đến mức trong nháy mắt đã co giò chạy trốn.
Đám dây leo khác đã kéo hai bộ thi thể lên vách đá, còn lại một dây đang dừng cách đó không xa nhìn chằm chằm vào Đường Kỷ Chi.
Thanh âm của bọn nó vẫn lanh lảnh như trước, có lẽ bởi vì được ăn no uống say nên bọn nó trầm ổn hơn nhiều.
Hơn nữa...!
Thân thể của bọn nó đã lớn lên.
Trước đó to nhất chẳng qua cũng chỉ to bằng nắm đấm trẻ con, bây giờ đã to bằng nắm tay người thành niên.
Nói cách khác, dây leo được thiếu niên gọi là Dây Leo Quỷ này có thể thông qua ăn uống mà tiến hóa, thậm chí —— Đường Kỷ Chi tỉ mỉ nhớ lại, sau đó cho ra một kết luận: Dây Leo Quỷ cậu đang gặp phải là thể cây non, cho nên mới nhát gan và dễ lừa như vậy.
Dây Leo Quỷ thật sự là một loại ma vật rất đáng sợ, nên chúng nó vừa xuất hiện, người đàn ông và thiếu niên kia đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.
"Nếu không phải tên nhân loại này, chúng ta cũng không ăn được nhiều như thế."
"Cố gắng chống đỡ, tui muốn nghe anh ta kể xong câu chuyện kia."
"Tui cũng muốn, nhưng mà tui buồn ngủ quá."
"Ỏ? Tui cũng buồn ngủ nữa."
"Vậy ngủ trước đi."
"Được."
...!
Cọng dây leo liên tục nhìn chằm chằm vào Đường Kỷ Chi kia cũng rụt lại, trên mặt đất ngoại trừ vết máu ở hai nơi ra thì không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Đường Kỷ Chi đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía trước.
Lúc người đàn ông ôm thiếu niên chạy trốn có để lại dấu chân trên mặt cát, cậu thuận theo dấu chân có lẽ sẽ gặp lại bọn họ.
Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trời cũng sắp tối rồi.
Buổi tối nhiệt độ sẽ hạ xuống, áo ngủ trên người không cản được gió lạnh, cậu cần phải tìm một nơi thích hợp để vượt qua buổi tối.
Còn cả thức ăn và nước uống.
Đây là thứ cơ bản nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Kỷ Chi có hơi hối hận vì vừa nãy "thị uy" làm màu.
Sớm biết dây leo uy danh lan xa, cậu sẽ không đùa giỡn như vậy.
Giờ có hối hận cũng vô dụng, Đường Kỷ Chi rất nhanh đã khôi phục lại yên lặng.
Cậu quyết định men theo dấu chân của người đàn ông mà đi, gặp gỡ thì lại giải thích, không gặp được thì thuận tiện tìm xem có đồ ăn gì hay không, tốt nhất là tìm được nước.
Mím mím đôi môi khô ráo, cậu khát.
Dấu chân của người đàn ông vượt qua một cồn cát, Đường Kỷ Chi cũng đi qua, phía trước là một mảnh rừng cây rậm rạp, vết chân biến mất trong rừng.
Nhìn cây dừa treo đầy trái, Đường Kỷ Chi rất vui vẻ.
Mặc dù cậu không tìm được hai anh em kia, nhưng ít ra cũng tìm được thứ có thể uống.
Đường Kỷ Chi không có kinh nghiệm hái dừa, cậu đi vòng quanh cây dừa mấy vòng, sau đó đứng tại chỗ, rơi vào trầm tư.
Làn đạn vì động tác đứng im của cậu lần thứ hai sôi động:
【 Anh ta đang làm gì thế? 】
【 Không phải hái dừa sao? Sao không có động tĩnh gì vậy? 】
【 Người mới này thuộc tính con rùa à, chán chết rồi, không xem nữa.
】
【 Tôi mới nghe bạn tôi nói có một người mới có thể triệu hoán ma vật, chính là con gà bệnh này??? 】
【 Cái quỷ gì vậy? Sao lại không nhúc nhích, mạng nhà tôi lag rồi? 】
...!
Làn đạn bị hình ảnh đứng im này làm cạn lời, dồn dập thoát ra, chỉ còn lại mấy người kiên trì đến cuối.
Lại qua một lát, chợt thấy hình ảnh đứng im bỗng nhiên chuyển động, một chân chậm rì rì xuất hiện trong màn hình, sau đó đạp cây dừa một cước.
【...!】
【 Nhân tài.
】
【 Đậu xanh.
】
【 Kích thích đã nói đâu? 】
【 Người mới này có thể sống quá đêm nay, tôi lặt đầu xuống lăn bàn phím! 】
...!
Sau khi đạp cây dừa, Đường Kỷ Chi lui về phía sau một chút, nhưng mà trái dừa trên ngọn cũng không rơi xuống như trong tưởng tượng của cậu.
Bất đắc dĩ, cậu không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai đạp một cước, nhưng vẫn vô dụng như trước.
Cậu nhìn ngọn cây, lại nhìn thân cây, quyết định thay đổi vị trí mới rồi đạp tiếp.
Xẹt——
Không khí bị lưỡi dao sắc xẹt qua phát ra tiếng rít chói tai, trái dừa trên ngọn cây ầm ầm rơi xuống đất, một chuỗi gần năm quả.
Đường Kỷ Chi không đi nhặt trái dừa, mà nhìn về hướng nơi sâu trong rừng.
Mấy giây sau, bóng dáng người đàn ông và thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt.
"Sao Dây Leo Quỷ không ăn anh?" Thiếu niên nắm chặt trường cung.
Vừa nãy ở trong bóng tối, cậu ta thực sự không nhìn nổi trò con bò của Đường Kỷ Chi, sau khi nhận được sự đồng ý của người đàn ông, cậu ta bèn bắn một mũi tên.
Đường Kỷ Chi không trả lời câu hỏi trước mà thân thiện nói: "Xin lỗi, vừa nãy tôi chỉ đùa với hai người một chút mà thôi."
"Về phần Dây Leo Quỷ trong miệng cậu tại sao không ăn tôi, tôi cũng không biết." Cậu nói như vậy cũng không tính là nói dối.
Giao thiệp với người lạ, có thể lấy lòng nhưng không thể tiết lộ quá nhiều, cần bảo trì một chút cảm giác thần bí.
Thiếu niên và người đàn ông trao đổi một ánh mắt, người đàn ông gật đầu, thiếu niên thả cung xuống.
Người đàn ông híp mắt nhìn Đường Kỷ Chi, người sau hào phóng đối diện.
Một lát sau, người đàn ông nói: "La Điệt."
"Đường Kỷ Chi."
"Cậu rất may mắn, Dây Leo Quỷ, Phệ Xỉ, chim Ưng, người mới chỉ cần gặp phải một trong ba loại ma vật này đều chết hết, cậu không những gặp cùng một lúc mà còn hoàn toàn không bị thương chút nào."
"Vận khí của tôi từ trước đến giờ cũng khá tốt."
"Đây là người ngốc có phúc của kẻ ngốc." Thiếu niên xen miệng, vừa nghĩ tới hình ảnh Đường Kỷ Chi ngu đến mức đạp cây dừa, cậu ta liền muốn trợn trắng mắt, "Bằng vào anh, có thể còn sống là kỳ tích rồi."
"Tiểu An." La Điệt nhàn nhạt quát một tiếng.
Thiếu niên phồng miệng, dưới ánh mắt của La Điệt có chút không tình nguyện nói: "Tôi tên là Thời Tiểu An."
"Xin chào." Đường Kỷ Chi nói.
Cậu cho rằng hai người này là anh em, thì ra không phải.
Đường Kỷ Chi hỏi: "Các anh ở gần đây?"
Thời Tiểu An lập tức cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì? Chúng tôi sẽ không dẫn anh theo, đúng không anh?"
La Điệt không nói gì, chỉ nhìn Đường Kỷ Chi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đường Kỷ Chi, phán đoán của hắn với cậu là: Giết chết cậu đơn giản như giết con kiến.
Bây giờ...!
Hắn không đoán được.
Người mới này quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Đường Kỷ Chi biết quyền quyết định ở trên người La Điệt, người này mang đến cho cậu một