Quyển 2: Truyện cổ Grimm
Chương 04
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Phòng khách rung chuyển như vừa xảy ra động đất cấp mười, đồ đạc và thức ăn trên bàn bên cạnh đều ngã trái ngã phải.
Úc Tư Tư hét lên một tiếng, cô không đứng vững ngã xuống đất rồi lăn tới bên chân cô bé quàng khăn đỏ.
"Là cô à?" Cô bé quàng khăn đỏ cúi đầu, huyết sắc trong mắt càng lúc càng đậm, tựa như một giây sau có thể chảy xuống.
Úc Tư Tư kịch liệt run rẩy, lớp makeup tinh xảo trên mặt bị nước mắt làm nhòe đi, cô không ngừng lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi đến cực điểm: "Không phải tôi không phải tôi, tôi không nuôi chim, ngài biết mà, sao tôi có thể nuôi chim chứ."
"Là anh ta, nhất định là anh ta, chỉ có anh ta là mới tới!" Cô chỉ Đường Kỷ Chi đang đứng dựa vào bàn.
Chim màu đỏ biết phun lửa nhất định là kết quả của thế giới này, không ai có thể nuôi được, nhưng vào lúc này, vì không để bản thân trở thành mục tiêu của cô bé quàng khăn đỏ, Úc Tư Tư không chút do dự tìm một kẻ thế mạng, mà ứng cử viên cho vị trí "kẻ thế mạng" này tất nhiên người mới thích hợp nhất.
Cô bé quàng khăn đỏ từ từ ngẩng đầu, vì vấn đề chiều cao nên cô nhóc phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy Đường Kỷ Chi.
"Tôi thích người trung thực, lời chị ta nói là thật sao?" Cô bé quàng khăn đỏ nghiêng đầu hỏi.
Bị một đôi con ngươi màu đỏ ngòm nhìn chằm chằm, người bình thường đều sẽ run rẩy, nhất là những người đã từng cảm nhận được ánh nhìn chăm chú qua đôi con mắt màu đỏ ngòm này, biết được sự khủng bố, chỉ ngẫm lại đã sợ hãi không thôi.
Nhưng mà Đường Kỷ Chi thờ ơ không động lòng, thậm chí còn chu đáo mà bám vào mép bàn lùi lại mấy bước, vì điều này có thể giúp cô bé quàng khăn đỏ không phải vất vả ngẩng đầu.
"Cô bé quàng khăn đỏ, em không cần ngẩng đầu cao như vậy, lâu dần cổ sẽ đau." Đường Kỷ Chi chậm rãi nói.
Mọi người: "..."
Cô bé quàng khăn đỏ cũng có chút bất ngờ, cô nhóc cúi đầu, bỗng nhiên cười khúc khích, giọng trẻ con non nớt nghe qua có loại ảo giác mang theo ngây thơ chất phác.
Lúc cô nhóc cười rộ lên lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu, đoạn ngoẹo cổ hỏi: "Anh không sợ em à?"
"Công chúa nhỏ xinh đẹp đáng yêu như thế, anh sợ gì chứ." Đường Kỷ Chi nói, lại nhìn qua đám người Lâu Vũ, "Các anh sợ à?"
Không ai trả lời, đoàn người càng run dữ dội hơn, ánh mắt nhìn anh như đang nhìn người chết.
Nơi đáy mắt Lưu Trung Nguyên ngoại trừ sợ hãi với cô bé quàng khăn đỏ, còn có tiếc nuối dành cho Đường Kỷ Chi: Đáng tiếc cho một người mới chất lượng tốt.
"Em xem, bọn họ cũng không sợ em." Mọi người liền nghe Đường Kỷ Chi trợn mắt nói mò.
Huyết sắc trong mắt cô bé quàng khăn đỏ nhạt đi.
Phụ nữ ở bất kỳ độ tuổi nào cũng thích được người ta khen đẹp, cô bé quàng khăn đỏ cũng không ngoại lệ.
Nhưng cô nhóc vẫn nhìn chằm chằm Đường Kỷ Chi, qua vài giây mới nói: "Em thích sự thành thật của anh, nhưng anh trả lời câu hỏi của em trước đã, cái con chim màu đỏ biết phun lửa kia là anh nuôi à?"
Đường Kỷ Chi không trả lời thẳng câu hỏi này, cậu cảm thấy rất khó hiểu: "Công chúa nhỏ xinh đẹp à, anh vừa mới đến, em cảm thấy anh có nuôi chim sao?"
Cậu mở hai tay ra, tỏ vẻ hai tay mình trống trơn.
Cô bé quàng khăn đỏ chớp chớp lông mi thật dài, tựa như đang suy nghĩ lời Đường Kỷ Chi.
"Chim biết phun lửa, vừa nghe đã biết không phải thứ tầm thường, em xem mấy người bọn anh đều trông cậy vào em bảo vệ, ai có tư cách nuôi chim đây." Đường Kỷ Chi không chút hoang mang, nói đâu vào đấy, "Khi anh tới, em cực ngầu mà hù con sói xám kia quắp đuôi chạy mất, có phải là nó..."
Cậu dừng lại không nói tiếp.
"Nó cái gì?" Cô bé quàng khăn đỏ truy hỏi.
"Không có chứng cứ, anh không thể nói lung tung." Đường Kỷ Chi lắc đầu, ánh mắt chân thành.
Làn đạn:
【 Ha ha ha ha, dao động Đường lại bắt đầu ròi.
】
【 Đậu má, lại bắt đầu dao động người ta rồi.
】
【 Cô bé quàng khăn đỏ phải cố gắng chống đỡ nha, đừng để bị lừa cho qua đó.
】
【 Cảnh tượng này sao lại quen thuộc như vậy, giống như thấy được bóng dáng bé cưng Dây Leo Quỷ trước đây ấy.
】
【 Thế là hết rồi, nhìn vẻ mặt của cô bé quàng khăn đỏ đi, thành công bị lừa.
】
【 Đột nhiên có hơi đau lòng cho cô gái nhỏ làm sao bây giờ, Chu Tước chui ra chịu đòn đi! 】
...!
"Anh muốn nói con chim biết phun lửa là con sói ngu xuẩn kia tìm đến?" Cô bé quàng khăn đỏ suy nghĩ chốc lát.
Đường Kỷ Chi vẫn duy trì vẻ mặt vừa rồi, không gật đầu cũng không lắc đầu.
"Rất tốt." Cô bé quàng khăn đỏ lại đưa ra quyết định trong lòng, cô nhóc vòng quanh Đường Kỷ Chi một vòng, "Anh rước một con sói ngu xuẩn tới, sau đó nó tìm một con chim biết phun lửa sang báo thù em, hại em sơ ý bị đốt cháy tóc.
Cho nên, em phải phạt anh trước, sau đó sẽ đi tìm con sói ngu kia tính sổ."
Đồ đạc trong phòng phần lớn đều đang trôi nổi xoay tròn trên không, những người khác ôm chặt mấy thứ bên cạnh để ổn định cơ thể.
"Xin lỗi chủ nhân, là tui không tốt.
Anh thả tui ra đi, tui muốn cùng đại chiến ba trăm hiệp với con nhóc kia, con nhóc kia chắc chắn không phải đối thủ của tui!" Chu Tước ở trong bản vẽ gọi tới gọi lui.
Đường Kỷ Chi không để ý tới nó.
Trên thực tế, trong lòng cậu có loại cảm giác rất kỳ lạ, ở nơi này, Chu Tước không phải đối thủ của cô bé quàng khăn đỏ.
Cảm giác này rất khó giải thích, nhưng cậu lựa chọn tin tưởng trực giác của mình.
Cậu tò mò hỏi cô bé quàng khăn đỏ: "Em muốn trừng phạt anh thế nào?"
Cô bé quàng khăn đỏ nhìn tay phải đang bám vào bàn của cậu: "Tay anh rất đẹp, vậy phạt anh đưa tay cho em."
Dứt lời, cái bàn Đường Kỷ Chi đang bám vào đột nhiên biến thành một cái miệng há to, bên trong là răng nhọn chằng chịt, cắn về phía tay phải của Đường Kỷ Chi.
"Chờ một chút." Đường Kỷ Chi rụt tay về.
Đỗ Tử Khiêm kinh hoảng ngã xuống đất, bỗng phát hiện trong tình huống nguy cấp người mới này lại không chút hoang mang, ngược lại mấy người bọn họ không bị cô bé quàng khăn đỏ nhằm vào lại run rẩy không ngừng, thật sự là mất mặt.
Nhưng mà thật sự rất đáng sợ.
Cô bé quàng khăn đỏ vậy mà ngừng thật, cái miệng rộng mở ra không nhúc nhích, trông rất buồn cười.
"Cô bé quàng khăn đỏ, nếu tay của anh bị em lấy đi vậy anh không thể giúp em xử lý mái tóc rồi." Đường Kỷ Chi nói, "Anh có thể giúp em biến mái tóc thành một kiểu tóc mới cực đẹp."
Cô bé quàng khăn đỏ: "Kiểu tóc?"
Đường Kỷ Chi: "Đúng."
Miệng rộng biến mất, vẻ ngoài trở thành cái bàn bình thường, huyết sắc trong mắt cô bé quàng khăn đỏ cũng nhạt dần, sau đó trở lại trắng đen rõ ràng.
Cô nhóc nhìn chằm chằm tay Đường Kỷ Chi, đoạn nói: "Anh muốn làm cho em thế nào?"
"Anh cần một cây kéo." Đường Kỷ Chi nói.
Cô bé quàng khăn đỏ chuyển hướng Đỗ Tử Khiêm: "Anh đi lấy kéo."
Đỗ Tử Khiêm lập tức đi lấy, phòng khách cũng yên tĩnh lại.
Mọi người ngã trên đất lần lượt bò dậy, rất tự giác đứng ở phía sau Đường Kỷ Chi, nín thở không dám nói lời nào.
Cũng không lâu lắm, Đỗ Tử Khiêm mang kéo ra.
Đường Kỷ Chi nhận lấy, sau đó dưới tầm mắt của tất cả mọi người đột nhiên đi tới bên cạnh cô bé quàng khăn đỏ, cũng kéo tay cô nhóc: "Đến đây, em ngồi xuống trước."
"Nếu anh không chỉnh tóc của em đẹp lại, em muốn tay của anh cũng không muộn."
Cô bé quàng khăn đỏ suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị này không có gì không ổn, liền gật đầu đáp lại.
Nhưng mà lần này tăng giá.
Cô nhóc nói: "Nếu anh không khiến em đẹp hơn, em không chỉ muốn tay anh, em còn muốn giọng nói của anh nữa."
"Em thích giọng nói của anh." Có cảm giác ấm áp.
"Không thành vấn đề." Đường Kỷ Chi đáp ứng sảng khoái.
Cậu cầm kéo lên, nhìn mái tóc so le lởm chởm của cô bé quàng khăn đỏ một lúc, sau đó thành thạo cắt phần tóc bị cháy đến tận cổ, lại đi đến trước mặt cô bé quàng khăn đỏ cắt một phần tóc mái.
—— Người bạn là minh tinh kia của cậu đi đến đâu cũng mang theo stylist của mình, sau khi Đường Kỷ Chi quen biết vị stylist kia thì tình cờ học được một ít kỹ xảo cắt tóc từ đối phương, tạo cho cô bé quàng khăn đỏ một kiểu tóc mới cũng đơn giản.
Về phần có vài chỗ da đầu bị cháy đen, cậu rẽ tóc ở những nơi khác lại rồi thắt thành bím tóc nhỏ.
Lúc kết thúc, cậu hỏi Úc Tư Tư: "Có dây buộc tóc không?"
"Có, có." Úc Tư Tư lấy trong balo của mình ra mấy cọng.
Đường Kỷ Chi buộc lại xong, nhìn quanh bốn phía, song nhặt dưới mặt đất lên một cành hoa nhỏ, ngắt mấy đóa hoa màu hồng nhạt rồi cài lên cái mũ nồi của cô nhóc.
"Xong rồi."
Cậu lấy khăn quấn quanh người cô bé quàng khăn đỏ xuống, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ: "Em bây giờ chính là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất toàn thế giới."
Úc Tư Tư lần này rất có anh mắt, chủ động lấy cái gương trang điểm trong balo ra.
Đường Kỷ Chi nhận lấy rồi đưa trước mặt cô bé quàng khăn đỏ.
Tóc mái tóc ngắn chỉnh tề, bím tóc hai bên khiến cô bé quàng khăn đỏ càng trông giống búp bê tây dương hơn.
Có vẻ cảm thấy gương trang điểm quá nhỏ không thể thể thưởng thức hết vẻ đẹp của mình, vì vậy cô bé quàng khăn đỏ vung tay lên, ghế sa lon bên cạnh phát ra tiếng xoạt xoạt xoạt xoạt, sau vài giây đã biến thành một cái gương to, tự mình đi tới trước mặt cô bé quàng khăn đỏ.
Cô gái nhỏ soi gương một lúc, sau đó nhếch miệng cười rộ lên, lần này cô nhóc cười đơn thuần càng giống một đứa bé.
Cô nhóc dời gương đi, nhìn về phía Đường Kỷ Chi: "Em thích anh, anh tên là gì?"
"Đường Kỷ Chi, rất vinh hạnh được em thích." Cậu mỉm cười dịu dàng.
Cô bé quàng khăn đỏ đặt mũ ở bên cạnh, chỉ thấy cô nhóc vung tay lên, đồ đạc vị vỡ và thức ăn rơi xuống đất trở về hình dáng ban đầu.
Cô nhóc bước lên kéo tay Đường Kỷ Chi: "Ăn cơm đi, nhiều đồ ăn như vậy đừng lãng phí."
"Anh ngồi bên cạnh em."
Cô bé quàng khăn đỏ ngồi ở chủ vị, Đường Kỷ Chi ngồi bên phải, những người khác cũng ngồi xuống theo, vị trí bên trái cô bé quàng khăn đỏ không ai dám ngồi.
Trong không khí lần thứ hai tràn ngập mùi thơm của thức ăn, mỗi một đĩa thức ăn đều tỏa ra mùi hương hấp dẫn, có màu sắc lại có mùi vị.
Lưu Trung Nguyên là người đầu tiên cầm lấy cái nĩa động thủ với sườn bò trong đĩa.
"Ngon lắm." Vẻ mặt sợ hãi của hắn đã biến mất, liếc nhìn Đường Kỷ Chi đầy thâm ý, sau đó nói, "Cô bé quàng khăn đỏ, sườn bò ngày hôm nay là vị hoa tiêu."
"Còn rất mềm." Úc Tư Tư nói tiếp, lớp makeup trên mặt cô vẫn còn đó chưa kịp xử lý, cô cẩn thận cắn một miếng, sau đó nở nụ cười lấy lòng với cô bé quàng khăn đỏ.
"Sao cậu không ăn?" Trương Lượng đột nhiên nói.
Bàn ăn là bàn hình chữ nhật, bên trái Đường Kỷ Chi là cô bé quàng khăn đỏ, bên phải là Đỗ Tử Khiêm, Trương Lượng ngồi ở đối diện Đỗ