Đường Kỷ Chi đi tới, Lam Đồng đối diện với tầm mắt của cậu, con ngươi màu xanh lam hơi lóe.
Anh đứng lên, tránh ghế sô pha đi tới bên cạnh Đường Kỷ Chi.
“Đưa ra danh sách biến mất.” Anh nói.
Đường Kỷ Chi bừng tỉnh, thiếu chút nữa cậu đã quên mất.
Đỗ Tử Khiêm từng nói khách trong nhà gỗ cứ cách mỗi ba ngày sẽ biến mất một người, cậu vốn quên mất chuyện này, cũng quên hỏi cô bé quàng khăn đỏ đã xảy ra chuyện gì.
Lưu Trung Nguyên sững sờ nhìn Lam Đồng lúc đối mặt với Đường Kỷ Chi thì có thể xưng là ôn hòa, bọn họ hết nhìn Lam Đồng lại nhìn Đường Kỷ Chi, chợt nhớ tới —— Hai người này là một nhóm!
Người biến mất trong kế hoạch của họ là Đường Kỷ Chi, còn chưa đến phiên Lam Đồng, Lam Đồng lại muốn giết sạch ba người bọn họ là vì ai?
“…”
Vốn tưởng rằng người mới dễ lừa, cho dù có chút khôn vặt nhưng bọn họ là người cũ, mấy người lẽ nào không đối phó được một người mới?
Nào nghĩ tới một người mới lại gan lớn đến mức không sợ trời không sợ đất, không chỉ không sợ chọc giận cô bé quàng khăn đỏ, còn dám lừa cô, quan trọng nhất là cậu còn thành công.
Một tên khác thì lạnh như băng không thèm mở miệng, không động thì thôi, vừa động đã nhổ hết bọn họ lên, đến cơ hội phản kháng cũng không có.
Mấy tên này sao lại là người mới, nói không chừng là acc nhỏ của đại lão từ đâu xuyên tới đây.
Mắt thấy Đường Kỷ Chi và Lam Đồng vào cùng một nhóm, Lưu Trung Nguyên cũng bỏ ý nghĩ cầu cứu, ba người yên tĩnh lại.
Lâu Vũ tha thiết mong chờ nhìn Đường Kỷ Chi, có chút không cam lòng, cố gắng nói gì đó: “Anh Đường…”
Đừng nói là gọi anh, chỉ cần có thể giúp cậu ta sống sót, không ra tay với cậu ta thì dù gọi cha cậu ta cũng tình nguyện.
Song khi đối diện với ánh mắt của Lam Đồng, Lâu Vũ lý trí mà lựa chọn câm miệng.
Đỗ Tử Khiêm vui mừng vì lựa chọn trước đó của mình, nếu không bây giờ cậu ta đã gia nhập vào hàng ngũ bị trói dưới đất kia rồi.
Đường Kỷ Chi nhanh chóng biết rõ mọi chuyện từ miệng của Đỗ Tử Khiêm.
Lưu Trung Nguyên là người cũ tới đây lâu nhất, hắn đến nhà cô bé quàng khăn đỏ cùng một nhóm người khác, lúc đó cô bé quàng khăn đỏ đưa ra quy tắc cho bọn họ rằng cứ ba ngày sẽ có một vị khách không nghe lời biến mất.
Mọi người nơm nớp lo sợ, có người không chịu được áp lực trong lòng muốn trộm chạy trốn, hoặc làm ra động tác khác, chính trong bầu không khí như vậy mà số lượng người giảm bớt từng chút, cũng không ai biết những người này đã đi đâu.
Lưu Trung Nguyên vì sợ chết nên luôn thành thật, rồi trở thành người còn sót lại, sau đó mỗi ngày hắn đều một mình đối mặt với cô bé quàng khăn đỏ, thật sự là sợ gần chết.
Tiếp đó nhóm người thứ hai đến, lần này cô bé quàng khăn đỏ qua ngày thứ hai mới nói ra quy tắc, mỗi ba ngày sẽ có một người lười biếng nhất biến mất.
Trong nhóm người này, Lưu Trung Nguyên vừa ý Lâu Vũ, đồng thời cậu ta cũng biết “những vị khách biến mất” thật ra là trò đùa của cô bé quàng khăn đỏ.
Cô nhóc rất thích nhìn dáng vẻ sợ sệt, kinh hãi, khủng hoảng của khách.
Muốn làm cô bé quàng khăn đỏ không đặt mục tiêu lên người mình, rất đơn giản, cứ để cô bé quàng khăn đỏ đặt mục tiêu lên người kẻ khác.
Về phần làm sao để cô bé quàng khăn đỏ đặt mục tiêu trên người kẻ khác —— Lưu Trung Nguyên thăm dò bà cụ đến đưa đồ mỗi sáng, cô bé quàng khăn đỏ có vẻ đối xử rất đặc biệt với bà cụ này.
Chỉ cần hắn đầu độc những người khác làm ra hành động không đúng mực với bà cụ này, cô bé quàng khăn đỏ nhất định sẽ xếp người đó vào danh sách biến mất.
Đây là phương pháp bảo vệ mạng sống của hắn, mà những người khác không ngốc, cũng có người nhìn ra, những lúc thế này muốn bảo đảm bản thân an toàn thì không thể chỉ dựa vào một mình mình.
Cho nên Lưu Trung Nguyên dùng việc có thể giúp Lâu Vũ sống sót tuyệt đối mà thu cậu ta về phe mình, liên thủ đào hầm để từng người từng người khác trở thành mục tiêu của cô bé quàng khăn đỏ, giúp bản thân được an toàn.
Vào một tuần trước khi Đường Kỷ Chi đến, đám người Đỗ Tử Khiêm đến, lần này cô bé quàng khăn đỏ chưa nói quy tắc mới, chỉ thỉnh thoảng bố trí nhiệm vụ.
Lưu Trung Nguyên cho là cô bé quàng khăn đỏ đã chơi chán trò chơi ba ngày biến mất một vị khách này, hắn bèn thở phào nhẹ nhõm, kết quả đến ngày thứ ba đột nhiên biến mất một người.
Không chỉ như vậy, còn có một vị khách nhân không hiểu sao chết trên bàn cơm, tiếp đó bạn của Đỗ Tử Khiêm bị cô bé quàng khăn đỏ ném cho sói xám.
Ý thức được tính mạng của họ đang bị đe dọa, Đỗ Tử Khiêm, Úc Tư Tư, Trương Lượng đầu phục Lưu Trung Nguyên.
Người sau có suy nghĩ của mình, đã có người quy hàng vậy trước hết cứ thu nhận, sau đó đẩy hết những người còn lại ra ngoài để bảo đảm an toàn của mình.
Bàn tính của Lưu Trung Nguyên đánh rất vang, Lâu Vũ phải giữ lại phối hợp với mình, sau khi những người còn lại biến mất, nếu lúc đó không có người mới đến thì giữ lại Đỗ Tử Khiêm, Trương Lượng và Úc Tư Tư, rồi đẩy từng người ra.
Chính lúc này, Đường Kỷ Chi đến.
Người mới, hơn nữa thoạt nhìn chính là con gà bệnh, dáng vẻ cũng không quá thông minh, đương nhiên sẽ đẩy người mới ra ngoài giúp họ tranh thủ thời gian.
Mà điều khiến cho họ tiếc nuối là người mới chỉ có một người, cũng may không lâu sau lại có một Lam Đồng đến.
Nhưng chính vì điều này lại khiến Lưu Trung Nguyên mơ hồ cảm thấy bất an, hai người mới thoạt nhìn quá bình tĩnh, hoàn toàn không sợ cô bé quàng khăn đỏ.
Đặc biệt là Đường Kỷ Chi, người khác trốn cô bé quàng khăn đỏ còn không kịp, cậu ngược lại còn không ngừng chọc tức cô bé quàng khăn đỏ.
Lỡ như cô bé quàng khăn đỏ tức lên giết luôn Đường Kỷ Chi, vậy danh sách biến mất của ba ngày sau không phải sẽ thiếu đi một người?
Ngoài ý muốn là cô bé quàng khăn đỏ không những không tức giận, thậm chí còn rất thích Đường Kỷ Chi.
Lưu Trung Nguyên thấy thế thì hết sức buồn rầu.
Cô bé quàng khăn đỏ thích Đường Kỷ Chi, nói không chừng sẽ không ra tay với cậu, như vậy ba ngày sau cô bé quàng khăn đỏ sẽ chọn ai biến mất? Bọn họ không phải nguy hiểm rồi sao?
Cho nên Lưu Trung Nguyên muốn Đường Kỷ Chi thành thật nghe lời, không trêu chọc cô bé quàng khăn đỏ, sau đó rơi vào hố bọn họ đã đào, đến ngày thứ ba bị cô bé quàng khăn đỏ chọn làm người biến mất, bọn họ sẽ có thêm ba ngày để đối phó Lam Đồng.
Chuyện vì mình có thể sống sót mà để người khác thành kẻ thế mạng này có lẽ làm lần đầu sẽ có cảm giác tội lỗi, nhưng nếu làm nhiều, cuối cùng sẽ không cảm thấy gì nữa.
Chỉ là thường đi dạo bên bờ sông, nào có đạo lý không ướt giày?
Lưu Trung Nguyên dưới tình huống tính mạng bị đe dọa đành thành thật khai hết toàn bộ.
…
Đường Kỷ Chi nghe xong lời Đỗ Tử Khiêm thuật lại, sắc mặt không có thay đổi gì.
Trên thực tế từ khi vừa bắt đầu, lúc nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt của Lưu Trung Nguyên và Lâu Vũ, cậu đã cảm giác được có gì đó không bình thường.
Trong một thế giới quỷ dị như vậy, người cũ sẽ vô duyên vô cớ thân thiện với người mới như vậy sao?
Lần đầu tiên cậu gặo La Điệt và Thời Tiểu An trên hoang đảo Ma Vật thiếu chút nữa đã bị bọn họ bắn mất phát đó.
“Chúng tôi cũng là vì sống sót.” Lúc ánh mắt Đường Kỷ Chi quét đến, Lưu Trung Nguyên không dám cùng cậu đối diện, “Huống chi dù chúng tôi không ở phía sau đẩy thì xác suất mỗi người bị cô bé quàng khăn đỏ lựa chọn đều bằng nhau, tôi chỉ cố định xác suất này trên người một người mà thôi.”
“Dù cho tôi không liệt cậu vào danh sách biến mất, nói không chừng ba ngày sau cô bé quàng khăn đỏ cũng lựa chọn cho cậu biến mất đấy thôi.” Lưu Trung Nguyên cũng là không thèm đến xỉa, đã xin tha, đã thẳng thắng, đã nhận tội, nếu vô dụng thì cứ thoải mái thôi.
Ích kỷ sao?
Đương nhiên.
Khi sinh mệnh bị đe dọa, ai mà không ích kỷ?
Không ai muốn mình là người biến mất, nếu không muốn, vì mạng sống không chừa thủ đoạn nào thì thế nào?
Gương mặt bầm tím của Lưu Trung Nguyên không còn lớp ngụy trang đáng thương và hàm hậu, sau khi lớp ngụy trang kia biến mất, thứ lộ ra chính là bản chất thờ ơ ích kỷ và lạnh lùng nhất của con người.
Bọn họ tự ra tay giết người sao?
Không có.
Bọn họ chỉ đẩy cái bàn tay cầm dao kia mà thôi.
Làn đạn:
【 Thật ra điều này rất bình thường, ích kỷ chính là bản chất của con người mà.
Tôi đã từng bị bạn bè phản bội, đẩy ra chặn dao đây.
】
【 Lần trước tôi nhận một nhiệm vụ đến tinh cầu Cranto giết trùng, mẫu trùng kia sợ chết nên đẩy hết đám con cháu của nó ra chặn súng, xì.
】
【 Tức chết tôi rồi, người như thế nên xuống địa ngục.
】
【 Tởm nhất là người vì lợi ích của bản thân, mạng của mình thì quý giá, còn mạng của người khác thì không phải mạng hả? 】
【 Ty tiện bỉ ổi! Quá mức ty tiện bỉ ổi rồi! 】
【 Tò mò Đường đại lão sẽ xử trí bọn họ như thế nào.
】
【 +1 】
【 +2 】
…
“Cởi trói cho bọn họ đi.” Đường Kỷ Chi nói.
Đồng tử Lưu Trung Nguyên run lên, nhấc lên mí mắt.
Sắc mặt Lâu Vũ vui vẻ: “Cám ơn anh Đường.”
Trương Lượng không hé răng, cúi đầu không nhìn ra tâm tình gì.
Đỗ Tử Khiêm giúp bọn họ cởi dây, ba người xoa tay đứng lên.
Lâu Vũ tiến lên một bước, cẩn thận nói: “Anh Đường, em, em thật sự là vô tội.”
Cậu ta dùng khóe mắt liếc Đỗ Tử Khiêm, cái tên túng hóa này thế mà bám vào Đường Kỷ Chi, sớm biết cậu lợi hại như vậy, cậu ta cũng nên bám vào trước, thế mà lại bị Đỗ Tử Khiêm chiếm tiên cơ cơ, tính sai rồi.
“Anh Đường, anh còn có dặn dò gì không, nếu cần đến em thì cứ mở miệng.” Lâu Vũ sốt sắng nhìn Đường Kỷ Chi không nói lời nào, đến cuối cùng nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắc.
“Không cần.” Đường Kỷ Chi hơi cong khóe miệng, liếc nhìn bọn họ, “Đêm đã khuya, đi nghỉ ngơi hết đi.”
Cậu xoay người lại cùng Lam Đồng lên lầu, Đỗ Tử Khiêm cũng đuổi theo sát.
Để lại ba người nhìn nhau không nói gì, sau lưng Lâu Vũ bỗng nhiên phát lạnh, cậu ta chậm rãi quay đầu lại đối diện với đôi mắt lạnh lẽo âm trầm của Lưu Trung Nguyên.
Da đầu tê rần, mồ hôi lạnh thuận sau lưng chảy xuống.
Vừa nãy cậu ta vẫn luôn tỏ rõ bản thân vô tội, bị Lưu Trung Nguyên sai khiến, đẩy hết tất cả lỗi lên đầu Lưu Trung Nguyên.
Lâu Vũ thầm cắn răng, Lưu Trung Nguyên là một con rắn độc có một thói quen là ngụy trang bản thân thành thành rắn thường, dù sao đã không nể mặt mũi, vậy cậu ta dù thế nào cũng phải ôm đùi lớn của Đường Kỷ Chi.
Cậu ta còn trẻ, cậu ta không muốn chết.
Nghĩ như thế, Lâu Vũ cấp tốc chạy lên lầu hai.
*
Phòng số 9 lúc trước vì Lam Đồng bạo lực xé con rối nên giường đã sụp, cửa sổ cũng hỏng một bên, Đường Kỷ Chi vốn định đưa anh về phòng, thấy thế bèn nói: “Chọn căn phòng mới đi, để Đỗ Tử Khiêm đưa chìa khóa cho anh.”
Đáp lại cậu chính là bóng lưng Lam Đồng đi vào phòng số 10.
Đường Kỷ Chi: “…”
“Có phòng trống.” Đường Kỷ Chi tận tình khuyên nhủ giáo dục con của mình, “Hai chúng ta không cần chen chúc trong một căn phòng.”
Thân thể thon dài dừng lại, đoạn xoay người, con mắt màu xanh lam lạnh lẽo lẳng lặng nhìn cậu.
Đường Kỷ Chi bị nhìn đến bất đắc dĩ, cậu thỏa hiệp: “Được.”
Cậu liếc nhìn cái giường, dù sao giường rất lớn, ngủ hai người cũng không có vấn đề gì.
【 Ánh mắt này của đại mỹ nhân, ai mẹ nó có thể cưỡng lại được??? 】
【 Đường Kỷ Chi xông lên đi!!! Giữ lấy anh ấy điiiiiii!!! 】
【 A a a a a, tui sắp hẻo rồi, rốt cuộc thì đây là cái sắc đẹp thần tiên gì thế, làm sao có thể đẹp như vậyyy! 】
【 Ngủ chung ngủ chung! 】
【 Đàn ông lớn lên đẹp trai đều ngủ chung với nhau, lúc nào mới chí cho đám con gái tụi tui một người? 】
【 Lam Đồng được đấy! Tui muốn làm một con búp bê dựa trên vẻ ngoài của Lam Đồng, chính là loại bơm hơi* kia đóa khà khà khà.
】
Cái làn đạn kia vừa phát ra không quá vài giây đột nhiên biến mất, cùng lúc đó, người dùng phát ra làn đạn này ngơ ngác nhìn thông báo của hệ thống, biểu thị nội dung của cô trái quy định, bị khóa nick.
Trong lúc người sử dụng này phiền muộn đi khắp nơi tìm cách cứu cánh thì Đường Kỷ Chi đã kể ngắn gọn chuyện cô bé quàng khăn đỏ cho Lam Đồng nghe.
Lam Đồng nghe xong, chỉ để ý một chuyện: “Cậu thu cô ta?”
Đường Kỷ Chi cười híp mắt gật đầu: “Tiểu nha đầu rất đáng yêu.”
Lam Đồng nghiêm túc đặt câu hỏi: “Đáng yêu chỗ nào?”
“Lớn lên đáng yêu đó.” Đường Kỷ Chi nghẹn một chút, “Con nít mà, đôi lúc con gấu một chút chút cũng bình thường.”
Lam Đồng mím môi.
Đường Kỷ Chi ngáp một cái, vén chăn lên giường, ngày mai cậu còn có một cuộc chiến với công chúa Bạch Tuyết, quan trọng nhất là dưỡng đủ tinh thần: “Mau ngủ đi, sau khi ngủ dậy chúng ta đi gặp công chúa Bạch Tuyết.”
Lam Đồng lên giường từ một bên khác.
Đường Kỷ Chi có một ưu điểm, khi cậu cực kỳ buồn ngủ cậu có thể đến trạng thái ngủ trong một giây.
Cậu quấn chăn liếc nhìn Lam Đồng, đoạn cười nói: “Ngủ ngon.”
Lam Đồng nhìn cậu, đột nhiên nói: “Tại sao tha cho họ?”
“Hả?” Đường Kỷ Chi trong trạng thái mơ ngủ, chậm hai giây cậu mới biết ‘họ’ trong miệng Lam Đồng là ai.
Cậu ngáp một cái, xoa nhẹ đôi mắt: “Không tha cho họ, lẽ nào giết họ sao?”
“Không thể?” Lam Đồng cau mày, anh nửa dựa vào tủ đầu giường, nghiêng người sang nhìn Đường Kỷ Chi, sợi tóc nhu thuận trượt từ vai xuống quét qua hai má Đường Kỷ Chi, mang đến cảm giác ngứa ngáy.
Đường Kỷ Chi vén tóc Lam Đồng ra, kềm chế kích động muốn nhảy mũi.
Cậu thoáng tỉnh, mở to hai mắt kiên trì giải thích: “Họ quả thực không phải là người tốt lành gì, thế nhưng tôi không phải quan tòa, không có tư cách tùy tiện quyết định sống chết của người khác.”
“Thứ hai, giữ lại họ nói không chừng có chỗ dùng.”
“Thứ ba, ngày mai hỏi thử cô bé quàng khăn đỏ xem mấy vị khách biến mất bị cô bé mang đi đâu rồi.”
Cậu có một loại trực giác những người kia hẳn là chưa chết.
Cô bé quàng khăn đỏ từng nói cô nhóc không ăn thịt người.
Ấn đường nhăn chặt của Lam Đồng dần thả lỏng.
Đường Kỷ Chi cách chăn vỗ nhẹ anh: “Ngoan, ngủ đi.”
Cậu ôm lấy chăn đang chìm vào giấc ngủ.
Lam Đồng nhìn chăm chú cậu, sau một lát bèn duỗi đầu ngón tay chọt nhẹ lên mặt cậu, không nghi ngờ chút nào, anh rất thích hơi thở trên người Đường Kỷ Chi.
Người cá là loài máu lạnh, máu chảy bên trong huyết quản cũng lạnh như băng, bản năng của anh không thích cảm giác ấm áp, mà thân thể hay hơi thở của con người đều rất ấm, thân thể của anh không thích, tâm tư lại không bị khống chế mà yêu thích.
Anh thích tới gần Đường Kỷ Chi.
Mà có lúc anh lại không hiểu một số hành vi của con người này.
Lúc trên hoang đảo Ma Vật, Đường Kỷ Chi có thể không chút do dự nhổ cả ổ của tổ chức Ác Ma, nhưng ở đây tại sao lại dễ dàng tha cho ba người Lưu Trung Nguyên.
Dưới cái nhìn của anh, đám người Lưu Trung Nguyên và người trong tổ chức Ác Ma không có gì khác nhau, đều rất đáng ghét.
Phải biết rằng một người phạm tội, pháp luật cũng sẽ dựa theo mức độ phạm tội của phạm nhân để cân nhắc mức hình phạt, chứ không phải chỉ cần phạm tội là không quản to nhỏ, đều giết hết.
Đường Kỷ Chi đã sống hai mươi lăm năm trong thế giới bình thường, nhận được giáo dục bình thường, lúc đi học còn thường xuyên nhận được giấy khen học sinh ba tốt đấy.
Giết người, cậu rất không thích.
Người trong tổ chức Ác Ma đã không còn tính người, đến người cũng không bằng.
Mà loại người như Lưu Trung Nguyên trong hiện thực có rất nhiều, chỉ là trong thế giới truyện cổ Grimm đã phóng đại cái ác trong lòng mỗi người.
*
Đường Kỷ Chi nằm mơ.
Cậu đứng trong một thung lũng xa lạ, phía trước là một hồ nước trong suốt thấy đáy, bốn phía là rừng cây rậm rạp, trong gió thoang thoảng một mùi hương thanh nhã, ngọt ngào, khá giống mùi kem vani.
Mặc dù phong cảnh rất đẹp nhưng Đường Kỷ Chi vẫn không giải thích được tại sao mình lại có một giấc mơ như vậy, đây có phải là một phép ẩn dụ cho việc cậu muốn về quê làm ruộng?
Đường Kỷ Chi đi dọc theo bờ hồ, đi rồi lại đi chợt nghe thấy một tiếng cười dễ nghe, cậu ngẩng đầu nhìn lên, trong đầm nước bỗng xuất hiện một cô gái xinh đẹp.
Cô xoay người, tóc đen như mun, da trắng như tuyết, nhìn cậu vừa dịu dàng lại thâm tình.
“Khách nhân, anh đã đến rồi?” Cô gái xinh đẹp đứng lên khỏi hồ nước, Đường Kỷ Chi đột nhiên nhắm mắt, quay người muốn rời đi, nhưng thân thể lại bị một nguồn sức mạnh vô hình giam cầm.
Nguồn sức mạnh kia không chỉ giam cấm thân thể của cậu không cho cậu đi, thậm chí còn cố gắng xâm nhập vào não cậu, khiến cho tâm trí cậu trở nên hoảng hốt.
Đường Kỷ Chi: “…”
Cô gái xinh đẹp bước lên bờ, lắc nhẹ eo thon chi tới gần Đường Kỷ Chi.
Đôi mắt đen nhu tình như nước nhìn cậu, đầu ngón tay mềm mại bò lên vai Đường Kỷ Chi, hơi thở như hoa lan: “Khách, anh không mở mắt ra nhìn em một chút sao?”
Cánh tay Đường Kỷ Chi nổi đầy da gà, cậu vẫn nhắm chặt mắt, bình tĩnh nói: “A di đà phật, phi lễ chớ nhìn.”
Đầu ngón tay của cô gái xinh đẹp chợt cứng đờ, đôi mắt đen láy xinh đẹp lộ ra chút khó hiểu, cô nhăn mày nghi hoặc hỏi: “Có ý gì?”
Đường Kỷ Chi: “…”
Đối mặt với một cô gái phương tây thì làm sao giải thích sự thâm thúy của tiếng Trung với cô đây?
Mà cô gái cũng không chờ câu trả lời của cậu, cô càng dựa đến gần: “Tại sao anh không mở mắt ra nhìn em? Em không đẹp sao? Anh không thích em sao?”
“Cô là cô gái đẹp nhất trong những cô gái tôi đã gặp.” Đường Kỷ Chi thành khẩn trả lời.
Thân là một họa sĩ, cậu có óc thẩm định thiên bẩm đối với những thứ đẹp đẽ, dù là phong cảnh hay con người.
Cô gái cười rộ lên, làn da trắng như tuyết phớt qua mạt hồng nhạt, cô nói: “Vậy anh mở mắt ra nhìn em đi.”
Đường Kỷ Chi: “Không.”
Cô gái: “…”
Cô nhẹ đảo mắt, mềm giọng nói: “Em tên Y Phù, còn anh?”
Đường Kỷ Chi nhíu mày, sau đó thở dài: “Xin lỗi, tôi quên mất rồi.”
Nữ hài: “…”
Có lẽ là lần đầu tiên gặp phải một người đàn ông không có hứng thú với gương mặt đẹp đẽ của cô, đồng thời cũng là lần đầu tiên gặp phải một người đàn ông đối xử vô lễ với cô như thế, cô mím môi có chút không vui, ngay tại lúc này ——
“Kỷ Chi.”
Cô gái quay đầu lại, trong tầm mắt cô xuất hiện một vệt màu lam lạnh lẽo, ngay sau đó nước trong hồ bỗng nhiên khuấy động hình thành một vòng xoáy, ầm ầm ầm lao về phía cô gái.
“Cút ra ngoài!”
Đường Kỷ Chi nghe thấy một tiếng hét đầy tức giận, sau đó tất cả đều bình tĩnh lại.
Cậu mở mắt ra, đối diện với gò má hoàn mỹ của Lam Đồng.
Sợi tóc của anh tung bay, móng tay mọc dài, ánh mắt tức giận trước nay chưa từng thấy qua.
Đường Kỷ Chi mới vừa định nói chuyện, hình ảnh trước mắt bỗng vặn vẹo, cậu đột nhiên mở mắt —— Tỉnh mộng.
“Lam Đồng?” Cậu vô thức quay đầu, bàn tay khẽ nhúc nhích, cảm giác là lạ, cúi đầu nhìn lại là Lam Đồng nắm tay cậu.
Lam Đồng vẫn nhắm mắt vẫn chưa tỉnh, ấn đường của anh nhăn chặt, sắc mặt tái nhợt.
Đường Kỷ Chi có hơi choáng, cậu ngồi dậy cúi đầu nhìn xuống, Lam Đồng cũng vừa mở mắt, màu lam trong con ngươi rất đậm, mấy giây sau mới dần trở về như thường.
“Vừa nãy tôi mơ thấy công chúa Bạch Tuyết.” Đường Kỷ Chi xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, nói tiếp, “Sau đó anh xuất hiện.”
Sắc mặt Lam Đồng rất khó coi, anh cũng ngồi dậy, mắt nhìn chằm chằm vai Đường Kỷ Chi, mím môi, áp suất rất thấp.
Sau một lát, Lam Đồng nhấn mạnh từng chữ từng câu: “Cô ta chạm vào vai cậu.”
Đường Kỷ Chi: “Không phải là mơ?”
“Không tính là mơ.” Lam Đồng vẫn nhìn chằm chằm vai cậu, lặp lại, “Cô ta chạm vào vai cậu.”
Đường Kỷ Chi chống cằm, liếc qua đồng hồ trên tường, đã năm giờ sáng.
Cậu thu lại ánh mắt, đoạn phân tích: “Lẽ nào đây là thủ đoạn tấn công của công chúa Bạch Tuyết, cô ta có thể tạo ra giấc mơ, trong lúc vô tình kéo mục tiêu vào trong giấc mơ mà cô ta đã dệt nên?”
Lam Đồng: “Cô ta chạm vào vai cậu rồi!”
“Ây…” Đường Kỷ Chi tạm dừng phân tích, cậu dở khóc dở cười nói, “Tôi là một thằng đàn ông, tôi cũng không lỗ lã gì.”
Lam Đồng càng mím chặt khóe miệng.
“Cô bé quàng khăn đỏ nói công chúa Bạch Tuyết đang nhìn tôi chằm chằm, không ngờ đây là phương thức nhìn chằm chằm của cô ta… Thật sự khiến người khác bất ngờ.” Đường Kỷ Chi không ngủ được nữa đành phải rời giường.
Cậu vén chăn lên, đi tới bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đom đóm đã biến mất, bên ngoài tối đen như mực, chỉ có chân trời hiện ra một vệt sáng yếu ớt của ánh bình minh.
Trong mơ hồ có thể nhìn thấy nhà gỗ xa xa, chúng nó đứng lặng trong bóng đêm, u ám như nhũng ngôi mộ.
Ánh mắt Lam Đồng đuổi theo cậu, anh nói: “Cậu giống như rất vui.”
“A?” Đường Kỷ Chi quay đầu lại, mờ mịt hỏi, “Có sao?”
Lam Đồng không nói.
Đường Kỷ Chi nhớ tới: “Vừa nãy trong mơ anh đánh công chúa Bạch Tuyết chạy rồi?”
“Ừm.”
“Cô ta rất mạnh sao?”
Lam Đồng nghĩ một hồi, thành thật trả lời: “Không có giao thủ chính diện, không rõ lắm.”
Đường Kỷ Chi suy tư, đi tới đi lui bên cạnh giường, đột nhiên cậu nhảy lên giường, lấy bản vẽ