Ngay khi thấy khủng long bạo chúa chạy đến, tam hoàng tử đang uống nước chợt phun hết ra ngoài.
Hắn đứng bật dậy, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, thật lâu không nói gì.
Quản gia trí năng đo lường thấy trên sàn nhà có vệt nước, nó làm hết phận sự đi lấy nước lau sàn và dụng cụ đến để dọn dẹp.
“Lui ra.” Tam hoàng tử quát lên.
Quản gia trí năng sợ hết hồn, không dám làm gì nữa.
Thực tế thì trước đó Đường Kỷ Chi từng vẽ ra thần thú Chu Tước, nên lần này cậu vẽ ra một con khủng long bạo chúa có vẻ cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Nói cho cùng chỉ cần Đường Kỷ Chi có thể vẽ thì không quan tâm là thứ gì, bản vẽ đều có thể phun ra.
Nhưng mà——
Chuyện tam hoàng tử khiếp sợ là, nếu Đường Kỷ Chi trước đó có thể vẽ ra Chu Tước, lại còn thành thạo như thế, việc này cho thấy cậu rất quen thuộc với tứ đại thần thú, tình huống vừa nãy rất nguy cấp, chỉ cần sơ ý một chút thì đến xương cũng không còn.
Dưới tình huống này, chẳng lẽ không phải nên vẽ một loại thần thú khác quen thuộc với cậu, tốc độ vẽ nhanh hơn sẽ nhanh chóng được cứu vớt hơn?
Thế mà cậu lại vẽ hung thú thời viễn cổ — Khủng long bạo chúa.
Không nói đến việc tốn thời gian, thì giá trị vũ lực của nó cũng không cao bằng thần thú.
Tam hoàng tử thật sự chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
Dưới cái nhìn của hắn, tên Đường Kỷ Chi này lúc thường muốn làm gì thì làm cái đó cũng thôi đi, ai ngờ bước ngoặt sinh tử còn như thế, thực sự là không chơi bản thân đến chết thì không cam lòng.
Nhưng thực tế, mặc dù Chu Tước ra trận cực kỳ đẹp đẽ, nhưng khủng long bạo chúa cũng không thua kém nó, thậm chí vì vẻ ngoài bạo ngược cuồng ngạo của nó mà không ai có thể quên được bản thân nó ẩn chứa sức mạnh kinh khủng đến nhường nào.
Từ góc nhìn này có thể thấy, hiệu quả chấn động khi xuất hiện của nó còn mạnh hơn Chu Tước rất nhiều.
Còn nữa, khủng long bạo chúa đối với nhân dân đế quốc mà nói là tồn tại chân thực mà xa xôi chỉ trong sách cổ mới có.
So sánh với khủng long bạo chúa, những thần thú trong truyền thuyết bọn họ còn quen thuộc hơn nhiều —— Truyền thuyết mà.
Bọn họ vốn không nghĩ tới Đường Kỷ Chi sẽ vẽ khủng long bạo chúa, thậm chí không hề nghĩ đến phương diện này, thế mà Đường Kỷ Chi lại vẽ ra.
Làn đạn bùng nổ:
【 Tui ngoại trừ 666 thì không có gì để nói.
】
【 Tui muốn hổ.
】
【 Tui đoán là thần thú, khỉ, hổ hay gì đó khác… Chỉ không nghĩ tới Đường Kỷ Chi sẽ vẽ một hung thú thời viễn cổ, phục sát đất.
】
【 Vĩnh viễn không biết trong lòng Đường đại lão nghĩ cái gì, trâu bò trâu bò.
】
【 Ngầu chết tui rồi! 】
【 Ỏ, tui cho là dưới tình huống nguy hiểm như thế Đường đại lão sẽ vẽ thứ gì đó không quá phức tạp, lần này thì hay rồi, bị anh ấy vả mặt chan chát.
】
【 Các ông để ý khủng long bạo chúa, tui lại để ý kỹ thuật vẽ của đại lão.
Thật sự là dạng người trâu bò gì mà dưới tình huống rung lắc ầm ầm như thế còn có thể vẽ ra một con khủng long bạo chúa??? 】
…
Đường Kỷ Chi ôm nhánh cây, quan sát tình hình trận chiến phía dưới.
Lúc này đã không còn con sói nào đến đụng cây, cuối cùng cũng coi như không cần phải ngồi ôtô điện đụng nữa.
Cậu cất bản vẽ, nhìn khủng long bạo chúa đấu đá lung tung, tiêu diệt bầy sói dễ dàng như bẻ cành khô.
Mắt lộ ra thoả mãn.
Nói không chừng đám sói kia còn chưa từng thấy vị quái vật khổng lồ này đấy, nhìn đối phương hung tàn như vậy đã sinh ra suy nghĩ sợ hãi muốn lùi bước.
Sói đầu đàn hú lên một tiếng, mấy con sói sinh ra suy nghĩ sợ hãi nhưng không dám lui về.
Khủng long bạo chúa xoay chuyển tròng mắt, chú ý tới sói đầu đàn khiêu khích mình, không đợi sói đầu đàn hạ lệnh, trong mắt khủng long bạo chúa đã xẹt qua một chút xem thường.
Một con sói lại đi khiêu khích một con khủng long bạo chúa?
Cho mi mở rộng tầm mắt nè.
Làn đạn đột nhiên thay đổi:
【 Đậu má, tui tuyệt đối nhìn thấy xem thường trong mắt khủng long bạo chúa! 】
【 Tui cũng nhìn thấy, trào phúng, trào phúng trần trụi luôn.
】
【 Ánh mắt này tuyệt lắm, làm tui cười chết.
】
【 Khủng long bạo chúa giống như đang nói: Chỉ mi cũng xứng? 】
【 Rõ ràng không nói gì, đột nhiên lại cảm thấy rất đáng yêu là chuyện gì xảy ra? 】
…
Một giây sau, khủng long bạo chúa di chuyển, chỉ trong chớp mắt con sói đầu đàn kia đã bị khủng long bạo chúa cắn cuống họng, quăng về phía chân trời không thấy tăm hơi.
Không còn sói đầu đàn, mấy con sói còn lại đều như cát sa mạc.
Khủng long bạo chúa giống như đang tản bộ, một cước giẫm một con, nó xoay người, đuôi bỗng nhiên quất vào cái cây mà Đường Kỷ Chi đang ôm.
Rắc rắc.
Tiếng động không rõ bỗng vang lên.
Đường Kỷ Chi: “…”
Thân cây thô to bị cái đuôi của khủng long bạo chúa quật phải trực tiếp gãy ngang, Đường Kỷ Chi ôm cành cây, trơ mắt nhìn mình cách mặt đất càng ngày càng gần.
Cậu ôm lấy đầu, chỉ hy vọng đừng rơi quá thảm.
Bóng tối bỗng bao phủ lấy cậu, một cái móng vuốt duỗi ra, đầu ngón tay nhọn hoắc móc lấy phía sau áo của Đường Kỷ Chi.
Cả người Đường Kỷ Chi khựng lại giữa không trung, sau đó từ từ được thả xuống.
Lúc chân đạp lên đất, Đường Kỷ Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cau mày liếc nhìn xung quanh, đâu đâu cũng có xác sói, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.
“Chủ nhân.” Bỗng nhiên, một giọng nói như sấm nổ vang trong đầu cậu, Đường Kỷ Chi bị chấn động đến mức đầu óc choáng váng, một hồi lâu cậu mới lên tiếng, “Nhỏ giọng một chút.”
Vì vậy lúc nói chuyện, khủng long bạo chúa hạ giọng xuống hết mức có thể, nhưng vào tai Đường Kỷ Chi vẫn y như sét đánh.
“Chủ nhân, anh còn cần tui làm gì hông?”
Đường Kỷ Chi xoa huyệt thái dương: “… Trước hết mày vẫn đừng lên tiếng.”
Khủng long bạo chúa rất nghe lời, bảo không nói sẽ không nói.
“Nơi này bẩn quá, rời khỏi đây trước đã, tao…” Cậu còn chưa nói hết lời, thân thể đột nhiên bay lên.
Khủng long bạo chúa dùng chân trước móc lấy áo của cậu, chân sau tráng kiện ầm ầm ầm vọt vào rừng.
Đường Kỷ Chi bị gió và bụi đập vào mặt ngay cả mở miệng cũng khó khăn, cả người cậu như rơi vào đống ngổn ngang.
Mãi đến tận khi đến một chỗ sạch sẽ, khủng long bạo chúa quật ngã cây cối xung quanh, để trống một mảnh đất lớn, lúc này mới tri kỷ thả Đường Kỷ Chi xuống.
Ý?
Nó ngơ ngác.
Chủ nhân đâu?!
Nó rõ ràng đã chộp chủ nhân vào trong tay rồi, lo lắng đầu ngón tay của mình làm chủ nhân bị thương nên nó còn cố ý khống chế.
Khủng long bạo chúa tìm một vòng, rốt cục phát hiện Đường Kỷ Chi nằm dưới tàng cây của một gốc cây bị nó quật ngã.
“Chủ nhân?” Phần áo phía sau lưng Đường Kỷ Chi bị rách một mảng lớn, cậu nằm úp sấp dưới tàng cây không nhúc nhích.
Khủng long bạo chúa hô to: “Chủ nhân?!”
Nó bỗng hoảng hốt.
Trong hoảng hốt còn rất nghi hoặc, tại sao chủ nhân lại ở đây?
Lúc này, một triệu khán giả tăng lên trong thời gian ngắn cũng cười điên rồi.
Bởi vì nửa phút trước, bọn họ cùng góc nhìn với Đường Kỷ Chi nên biết Đường Kỷ Chi bị khủng long bạo chúa móc lấy chạy đi, lại sau đó màn hình livestream nhận được gợi ý của hệ thống: Streamer chỉ xỉu thôi à.
Đại lão rất lợi hại, từ khi cậu bắt đầu livestream đến bây giờ, mọi người chưa từng thấy Đường Kỷ Chi lật xe.
Không ngờ lần đầu tiên lật xe, thế mà lật xe bởi khủng long bạo chúa mình vẽ ra.
【 Vừa nãy trâu bò bao nhiêu thì bây giờ thảm bấy nhiêu, ha ha ha ha.
】
【 Em xin lỗi, em lỡ cười, em thật khốn nạn.
】
【 Xỉu thôi à??? Bị khủng long bạo chúa quăng té xỉu luôn???? 】
【 Quá thảm, đại lão gặp phải bầy sói cũng từ từ leo cây không chút hoang mang, kết quả gặp phải khủng long bạo chúa của mình thế mà bị ngã hôn mê! 】
【 Cười chết, hoàn toàn không khống chế được.
】
Có lẽ nhìn thấy Đường Kỷ Chi lật xe là hi vọng nóng bỏng của đông đảo khán giả, vì vậy sau khi cậu ngất đi, lượng fans theo dõi cậu bỗng tăng vọt.
Trong khoảng thời gian ngắn đã tăng hơn một trăm ngàn người.
Khủng long bạo chúa quyết định mò chủ nhân từ dưới tàng cây lên, ngay lúc này, một kêu sắc bén vang lên.
Chu Tước xuất hiện trên bầu trời, nó liếc nhìn Đường Kỷ Chi dưới tàng cây không nhúc nhích, bên cạnh là một con quái vật khổng lồ.
“Khốn nạn! Vậy mà dán động tới chủ nhân của tui! Tui giết mi!” Chu Tước đáp xuống, nhắm ngay đôi mắt của khủng long bạo chúa mà công kích.
Lại có một đứa đến khiêu khích?
Khủng long bạo chúa gầm nhẹ một tiếng, không hề sợ Chu Tước chút nào, nó mở cái miệng rộng ra.
Thế là một con khủng long một chim đánh nhau.
Khán giả xem đến say sưa ngon lành, Chu Tước không thể phun lửa, chiêu mạnh nhất đã không còn sử dụng được nên không phải đối thủ của khủng long bạo chúa, cũng may nó có cánh có thể bay.
Nhưng sau khi bị khủng long bạo chúa cắn rụng mấy cọng lông chim màu đỏ, Chu Tước tức muốn chết.
Nó quyết định không thèm né nữa, cứ thế vọt vào bụng khủng long bạo chúa, công phá từ bên trong.
Lúc chúng nó đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, Đường Kỷ Chi nằm dưới tàng cây cách xa chiến trường dần tỉnh lại.
Cậu vừa tỉnh đã cảm thấy bả vai đau đớn, mắt cá chân phải cũng thế.
Nai xừ, trặc chân phải rồi.
Khóe miệng người trẻ tuổi đẹp trai nở nụ cười khổ, cậu rút tay từ trong khe hở ra: “Dừng lại, không được đánh!”
Khủng long bạo chúa và Chu Tước đồng thời dừng lại.
“Chủ nhân.” Chu Tước quay đầu bay đến, “Hu hu hu, tui còn tưởng rằng anh chết rồi.”
Đường Kỷ Chi: “…”
Mặt đất chấn động, khủng long bạo chúa đi tới, nó hỏi: “Chủ nhân, tại sao anh lại ở đây?”
Nó nhớ Đường Kỷ Chi bảo nó nói chuyện nhỏ lại xíu, nên giờ nó cố ý nhỏ giọng nè.
Đường Kỷ Chi không muốn trả lời vấn đề này: “Dời cây đi đã.”
Khủng long bạo chúa nghe theo.
Chu Tước trừng nó, ngược lại cũng rõ đối phương là người một nhà, nó khó chịu ‘hừ’ một tiếng.
“Chủ nhân anh bị thương!” Chu Tước kinh ngạc thốt lên, lưng áo phía sau Đường Kỷ Chi rách bươm lộ ra làn da trắng như ngọc, phía trên còn có thêm mấy cái vết cào rướm máu.
“Ai làm anh bị thương, tui cắt tiết nó!” Nó không nghi ngờ khủng long bạo chúa, vì nó nghĩ khủng long bạo chúa là người một nhà, không thể nào làm chủ nhân bị thương được.
Đường Kỷ Chi im lặng hai giây, chật vật đứng lên, chân phải không thể dùng sức khiến cậu cau mày.
Cậu nhấc chân đi thử hai bước, sau đó thẳng thắn đặt mông ngồi xuống khúc cây, đoạn hỏi Chu Tước: “Sao mày tới đây được?”
“Lam Đồng ném tui qua.” Chu Tước bị ném đi trong ngơ ngác, vừa thoáng phát hiện cảnh tượng thay đổi đã thấy được Đường Kỷ Chi.
“Trước đó mày với Lam Đồng ở cùng nhau?”
“Không phải.
Lam Đồng tìm đến tui, sau đó anh ấy đánh nhau với công chúa Bạch Tuyết.”
Đường Kỷ Chi cau chặt mày hơn, cậu lo Lam Đồng đánh không lại công chúa Bạch Tuyết —— Lúc Lam Đồng vừa tới đã từng nói, tiếng ca người cá, cũng chính là tấn công bằng tinh thần không thể sử dụng ở đây được.
Không chờ cậu nói tiếp, mặt đất lại bắt đầu chấn động.
Thế nhưng không có thứ gì chui ra.
Ngay sau đó mặt đất dưới chân xuất hiện vết nứt sâu, Đường Kỷ Chi bình tĩnh nói: “Là động đất.”
Cậu lập tức thu khủng long bạo chúa đang nhàm chán đạp cây về bản vẽ, sau đó ngồi lên lưng Chu Tước.
Chu Tước vừa mới bay đến giữa không trung, mặt đất trước đó Đường Kỷ Chi đứng sụp đổ toàn bộ, dung nham cuồn cuộn phun trào, nó chảy đến đâu, tất cả mọi thứ đều bị nung chảy hòa làm một thể với nó.
“Chủ nhân nắm chặt!” Mây đen tập hợp trên đỉnh đầu, tầng mây càng ngày càng dày, tia chớp chói mắt lóe sáng trong tầng mây, ngay sau đó tia sét to như cánh tay trẻ con bổ xuống chỗ Đường Kỷ Chi.
Chu Tước hoàn mỹ né tránh.
Ngoại trừ sấm sét, trong tầng mây bắt đầu phóng ra lưỡi đao sắc bén, mỗi một lưỡi đều phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đường Kỷ Chi lần đầu tiên nhìn thấy