Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật
Chương 07
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Đường Kỷ Chi tỉnh lại, nói chính xác là cậu bị lạnh tỉnh.
Cậu từ từ mở mắt ra, bốn phía có hơi tối, trong không khí có lẫn mùi tanh của biển.
Cậu phát hiện mình đang nằm trong một cái hang động, bên cạnh truyền đến tiếng lách tách.
Cậu nghiêng đầu bèn thấy một ngọn lửa màu vàng óng.
Đồ ngủ trên người nhăn nhúm, dính sát vào người, vừa khó chịu lại vừa lạnh.
Đường Kỷ Chi nhích lại gần ngọn lửa, ấm áp ập tới khiến cậu nhịn không được rùng mình một cái.
Sờ sờ túi, bút cùng bản vẽ vẫn còn, nhưng giấy đã ướt hết.
Cậu cẩn thận từng li từng tí mở bản vẽ ra, sau đó đặt ở cạnh đống lửa.
Làm xong tất cả những thứ này, cộng thêm việc thân thể ấm lên cậu mới có thời gian suy nghĩ.
Bên trong hang động trống trơn, chỉ còn lại một mình cậu.
Là La Điệt cứu mình? Ngọn lửa này cũng là anh ta đốt? Vậy anh ta ở đâu?
Đường Kỷ Chi không muốn nhớ đến chuyện của Thời Tiểu An, đầu cậu có hơi đau, hô hấp cũng khó khăn, đây là dấu hiệu của việc sắp bị bệnh, không tốt lắm.
Bị bệnh trên hoang đảo, không có thuốc chữa trị, trời mới biết sẽ ra sao.
Cậu vắt quần áo trên người, có thể vắt được cả vũng nhỏ.
Đống lửa bên cạnh còn lại cành cây, do dự một chút, Đường Kỷ Chi dùng cành cây làm giá đỡ, cởi áo treo lên.
Vừa mới động đậy một cái mà vết thương trên người cậu lại đau, cậu hơi nhíu mày, sau đó cúi đầu nhìn thử, từ cánh tay, bên eo, hay phía sau lưng đều bị trầy da.
Đường Kỷ Chi xoa xoa huyệt thái dương, chợt nhớ tới một chuyện.
Cậu không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng có khán giả nhìn thấy, nói không chừng có thể thông qua làn đạn của họ mà biết một ít tình huống.
Cậu mở bảng phát sóng trực tiếp ra, phát hiện người đang xem có 2 người, làn đạn lại không có cái nào.
Mà hệ thống vẫn chưa mở công năng xem lại làn đạn trước đó cho cậu.
【 Ồ? Tỉnh rồi? Không chết à.
】
Ngay lúc Đường Kỷ Chi chuẩn bị thu nhỏ bảng, một làn đạn màu đỏ bỗng xuất hiện, là ID【 Ta thật sự là tam hoàng tử 】mà cậu nhìn quen mắt kia.
Đối phương phát xong cái làn đạn này thì không nói thêm gì nữa.
Đường Kỷ Chi thở dài, yên lặng thu nhỏ bảng.
Bụng phát ra tiếng "ục ục", cậu đè cái dạ dày từ sau khi lên đảo thì chưa từng được lấp đầy, liếm liếm đôi môi khô khốc.
Một lúc nghỉ ngơi thì áo cũng đã khô, cậu mặc áo vào, cởi quần xuống.
Quần cởi đến một nửa, Đường Kỷ Chi nghe thấy tiếng bước chân.
"La..." Lúc chủ nhân của tiếng bước chân bước vào, cậu bỗng im bặt.
Người xuất hiện không phải La Điệt, trái lại, người anh ta vác trên vai lại là La Điệt.
Nửa người trên của anh ta để trần, làn da trắng đến gần như phát sáng, nửa người dưới quấn một miếng vải màu xám, đi chân đất.
Thứ bắt mắt nhất chính là tóc của anh ta, dài đến eo.
Đường Kỷ Chi đã từng gặp đàn ông để tóc dài, nhưng chưa từng thấy tóc dài như thế, mà mặt đẹp như vậy lại là đàn ông.
Ánh mắt của anh ta nhìn sang, phần viền của đồng tử có màu xanh nhạt trông vô cùng kỳ lạ, lại đẹp như biển rộng, vừa thần bí, trong suốt, rồi lại lạnh băng vô tình.
Mãi đến tận khi đối phương ném La Điệt xuống đất, Đường Kỷ Chi mới lấy lại tinh thần, cuống quít kéo cái quần nửa cởi lên.
"La Điệt." Nâng La Điệt lên, người sau hơi thở yếu ớt, vết thương trên đầu bị ngâm nước đến trắng bệch, lại không thấy máu tràn ra.
Ngoại trừ vết thương trên đầu, trên eo bên phải La Điệt cắm một nhánh cây, cũng không có máu chảy ra.
Đưa tay đặt trên trán La Điệt, nhiệt độ nóng bỏng khiến lòng Đường Kỷ Chi chìm xuống.
Phát sốt, bị thương nặng, mất máu, không có thuốc chữa trị.
Tay Đường Kỷ Chi run lên, sau đó ngẩng đầu hỏi người đàn ông tóc dài đẹp đẽ kia: "Anh...!có nhìn thấy một thiếu niên không?"
Qua hơn gần mười giây, người đàn ông tóc dài kia mới trả lời: "Không có."
Giọng anh dễ nghe lại êm tai, nhưng không có cảm xúc, cảm giác rất lạnh nhạt.
Đường Kỷ Chi buồn bã, đoạn nói: "Cảm ơn."
Đầu cậu càng đau hơn.
Nhưng mà người đối diện là ân nhân cứu mạng, Đường Kỷ Chi cười cười: "Cám ơn anh đã cứu tôi và bạn của tôi, tôi tên là Đường Kỷ Chi."
"..." Đối phương không nói gì.
Đường Kỷ Chi cũng không xấu hổ, cậu cúi đầu nhìn La Điệt, nói thật, cậu không biết nên làm gì bây giờ nữa.
Nếu như chính cậu bị thương nặng như vậy, thứ cậu cần phải làm là nằm một chỗ từ từ chờ chết, cậu không thích nghĩ mọi chuyện theo hướng phức tạp, cũng không thích làm chuyện gì quá phức tạp.
Mà đây là La Điệt, là người bạn mà sau khi cậu lên đảo thì kết bạn được.
La Điệt và Thời Tiểu An không giống nhau, người sau là một nhóc nói nhiều.
Nghĩ đến Thời Tiểu An, Đường Kỷ Chi đè lại huyệt thái dương, nhắm mắt cứng rắn cấm mình nghĩ đến đứa nhóc kia.
La Điệt không nhiều lời, nhưng hắn đối xử với Thời Tiểu An rất tốt, bao gồm cả một người mới mới quen không lâu như cậu.
Thật ra hắn là một người rất dịu dàng.
Đây là đánh giá của Đường Kỷ Chi với La Điệt.
Bây giờ, La Điệt sắp chết rồi.
"Tôi không có tên." Người đàn ông tóc dài bỗng nhiên nói, "Cậu đặt cho tôi một cái."
Tâm tư của Đường Kỷ Chi bị gián đoạn, cậu ngẩng đầu: "?"
Đối diện với cậu là đồng tử băng lãnh, Đường Kỷ Chi phát hiện đối phương nói câu này cũng không phải đùa giỡn, nếu không phải tình huống bây giờ không cho phép thì cậu rất muốn cười ra tiếng.
Nào có người không có tên, lại còn nhờ người lạ đặt tên.
Người đàn ông tóc dài lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt băng lãnh lãnh đạm, dưới tầm mắt như vậy, áp lực của Đường Kỷ Chi tăng gấp bội.
Cậu không mò ra dụng ý của đối phương, suy nghĩ một chút, thử dò xét nói: "Nếu không đặt là Lam Đồng?"
"Ừm." Đối phương gật đầu, không hai lời đã tiếp thu cái tên này, sau đó quay người rời khỏi hang động, động tác gọn gàng nhanh chóng, không cho Đường Kỷ Chi cơ hội nói chuyện.
Đường Kỷ Chi không thể làm gì khác là đè xuống tất cả nghi hoặc, sau đó kéo La Điệt đến bên cạnh đống lửa.
Cậu không có kinh nghiệm xử lý người bị thương, đối mặt với một thân thương tích này của La Điệt, cậu không biết nên làm thế nào.
Cuối cùng cậu quyết định ra ngoài xem thử, bèn thuận theo hang động đi ra ngoài.
Sau khi cậu đi khoảng bảy, tám mét, thân ảnh Lam Đồng quẹo lại đây, đồng thời, Đường Kỷ Chi nghe thấy một mùi cực kỳ khó ngửi.
Chỉ thấy trong tay Lam Đồng kéo một ma vật khoảng một mét, đầu là chuột đồng, thân thể lại như hồ ly, cực kỳ quái dị.
Con ma vật này cái cổ rủ xuống, Lam Đồng kéo cái đuôi của nó.
Đường Kỷ Chi lần này đi cũng không được, không đi cũng không xong.
Lam Đồng nhìn cậu, nói mà không có biểu cảm gì: "Trở về."
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu cảm giác càng lạnh hơn.
Cuối cùng cậu quay người đi trở về, Lam Đồng kéo ma vật đã chết đi theo phía sau.
Trở lại hang động, Lam Đồng chỉ hướng đống lửa: "Lại chỗ cũ, đừng cử động."
Đường Kỷ Chi chần chừ hai giây, sau đó ngoan ngoãn nghe lệnh.
Cậu thêm vài nhánh cây vào trong đống lửa, ngồi ở bên cạnh hong thân thể của mình, sau đó quan sát động tác của Lam Đồng.
Cậu không biết Lam Đồng sẽ làm gì.
Mà rất nhanh cậu đã biết.
Lam Đồng dùng tay không tách đầu của ma vật kia ra, như tách dưa hấu vậy, gần như không phí chút