Càng đến gần bạn trai, tim Trình Lưu đập càng nhanh.
Anh thật là đẹp mắt! Dưới ánh đèn chiếu rọi trên đỉnh đầu, đôi mắt màu hổ phách cực kỳ xinh đẹp, lộ ra vài phần lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng thanh minh.
Bàn tay thon dài trắng lạnh cầm một bó hoa linh lan màu trắng nặng trịch, trong lúc nhất thời lại không phân biệt được rốt cuộc là tay anh trắng hay là hoa Linh Lan càng trắng.
Chỉ là đến đón cô, còn cố ý ăn mặc, ngay cả lens cũng đeo, nhưng mà màu sắc còn rất xứng.
Ánh mắt Trình Lưu nhìn từ trên mặt bạn trai một đường lưu luyến đi xuống, thưởng thức xong ngón tay xinh đẹp cùng hai chân thẳng tắp của đối phương, cuối cùng một lần nữa rơi vào hoa lan linh trắng.
Hai tiếng trước cô mới ở trên máy bay nghe thấy người bên cạnh nhắc tới Linh Lan, không nghĩ tới bạn trai cũng mua, chẳng lẽ gần đây trên thị trường phổ biến tặng Linh Lan? Không biết có gì đặc biệt, phỏng chừng lại là được người ta marketing.
Một bên Trình Lưu suy tư, sau đó sải bước đi tới trước mặt bạn trai, một tay nắm lấy hoa linh lan trong tay anh: "Đến thì đến, sao còn mua hoa?" Vừa nói xong, cô liền nhìn thấy bạn trai khẽ nhíu mày.
Hí, ngay cả nhíu mày cũng đẹp! Trình Lưu hít sâu một hơi ở trong lòng, trên mặt bảo trì bình tĩnh trước sau như một, nhưng lặng lẽ suy ngẫm lại vừa rồi chính mình không nên nói như vậy, quá không biết hảo tâm.
Chỉ là muốn xin lỗi, nhưng dường như cũng không đúng.
Trình Lưu dứt khoát đổi hoa từ tay trái sang tay phải kéo vali, sau đó nắm tay bạn trai, kéo anh đi ra ngoài: "Trở về." Trong nháy mắt khi xoay người, Trình Lưu nhạy cảm nhìn thấy hai mắt bạn trai khẽ mở, giống như là đang khiếp sợ.
Nhất định là do lần đầu tiên cô chủ động nắm tay nên mới kinh ngạc.
Trái tim chỉ có công việc của Trình Lưu lại có thêm một phần áy náy, lúc trước làm sao cô lại có thể bỏ lại bạn trai ở một bên không quan tâm? Nhưng bàn tay của bạn trai thực sự dễ sờ, vừa ấm áp lại còn trơn tru.
Nhưng mà mới xoay người đi hai bước, điện thoại di động Trình Lưu lại vang lên một lần nữa, cô chỉ có thể buông tay bạn trai ra trước.
"Trình nữ sĩ, ngài có một chiếc điện thoại di động để trong phòng sách, lúc trước không gọi điện thoại cho ngài được, xin hỏi có cần gửi qua đường bưu điện không?" Là quản lý của khách sạn.
Trình Lưu nghe vậy, nghiêng người nhìn thoáng qua ba lô đựng máy